Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:34:15
Lượt xem: 97
Lúc ấy thím Lâm cũng nghe được, bà ấy lập tức tức chết. Con gái nhà người ta đuổi theo sau m.ô.n.g mày nhiều năm như vậy, mày không trả lời người ta lấy một lần, bây giờ người ta có chốn để về, mày lại mang một vẻ thất hồn lạc phách như vậy ý là cố tình muốn ăn đòn phải không?
Sau đó, bà ấy liền chui vào phòng cho anh cả Lâm hai cái bạt tại, nhưng đối phương đã uống say đến chẳng biết trời đất, chẳng những không bị đánh tỉnh mà trái lại còn ngủ sâu hơn.
"Năm nay anh cả em lại không tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là có thể thi đỗ nhưng lại không đi. Em thấy chỉ cần người kia không đi thi, anh ấy cũng sẽ không đi."
Đường Minh Sơn nghe mấy chuyện ấy của anh cả Lâm, chợt nhớ đến một câu trước kia Phong Ngọc Lan từng nói qua, anh cảm thấy cậu ấy rất hợp với anh cả Lâm, chính là yêu vào hỏng não.
Vì thật sự là chú út Lâm nói quá nhiều, vậy nên hai người dứt khoát tìm một quán trà ở phố đối diện, gọi hai chén trà, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.
Chú út Lâm nói chuyện của anh cả nhà mình xong, lại bắt đầu nói đến hôn sự của mình, dù sao cũng là đủ loại phiền não.
"Em đã làm việc nhiều năm như vậy, hoàn toàn hoàn toàn đủ điều kiện để nộp đơn xin ở trong ký túc xá rồi. Hơn nữa nếu em kết hôn, vậy có thể xin một căn nhà hai phòng, hai người ở bên ngoài, vậy cũng gần như chia nhà."
Đường Minh Sơn nói.
Chú út Lâm thoáng trầm mặc, cuối cùng nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà: "Chỉ cần em kết hôn dọn ra ngoài ở, vậy thật sự phải tách ra rồi."
"Sớm muộn gì cũng sẽ phải tách ra, em nghĩ cho anh cả của em, vậy em đã từng nghĩ cho thím Lâm, chú Lâm, còn có đối tượng của em chưa?"
Mấy người thím Lâm ủng hộ việc tách ra, chỉ cần chú út Lâm có thể lập gia đình, bọn họ liền giơ hai tay hai chân tán thành.
Chỉ là chú út Lâm cứ tự mình rối rắm chuyện của anh cả Lâm bên kia mãi.
"Sau này anh cũng sẽ chia nhà sao?"
Chú út Lâm hiếu kì gặng hỏi.
Dù sao trong nhà Đường Minh Sơn cũng có anh em.
"Lúc anh kết hôn với A Lan thì cha mẹ đã tìm anh nói chuyện rồi." Đường Minh Sơn không có cấm kỵ, kể lại toàn bộ cho chú út Lâm: "Dù không nói rõ chuyện tách ra nhưng đúng thật là bọn anh và bên phía anh hai đã tách ra ăn ở riêng rồi."
Còn về người già, bọn họ lại cùng phụng dưỡng. Mấy năm nay thân thể của cha mẹ cũng xem như mạnh khỏe, nhưng hai người họ thường hay uống một số loại thuốc, tất cả đều được chia đều cho hai bên.
"Tốt quá."
Chú út Lâm cảm thán một tiếng, nhìn về phía dòng xe tới lui ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Đường Minh Sơn nhìn thấy có người bán kẹo bánh thì đứng dậy đi mua hai cân, chia ra làm hai bịch, một cân cho chú út Lâm, bảo anh ấy mang về chờ Vĩnh Bình về nhà thì ăn.
Một cân khác thì anh mang về ký túc xá, chia cho các bạn cùng phòng.
Quan hệ giữa anh và các bạn cùng phòng khác đều không tệ, Đường Minh Sơn rất thích giao thiệp với bọn họ.
Nửa đêm, Phong Ngọc Lan bỗng dưng bừng tỉnh, mồ hôi đầy đầu bật thân ngồi dậy.
Chờ khi bình tĩnh lại, cô mới mở đèn, đi vào nhà bếp mở nước rửa mặt.
Nguyên Khang vốn đang ngủ ở nhà trên mơ màng bật ngồi dậy, nhìn qua: "Mẹ?"
"Là mẹ đây, con mau ngủ đi."
Phong Ngọc Lan nhẹ giọng nói.
Nguyên Khang dụi dụi mắt: "Mẹ sao thế?"
"Mẹ gặp ác mộng thôi." Phong Ngọc Lan cười nói: "Mau ngủ đi, bây giờ mới có hơn hai giờ."
Nguyên Khang gật đầu, còn ra vẻ dỗ dành Phong Ngọc Lan: "Chỉ là ác mộng mà thôi, không phải thật đâu, mẹ đừng sợ."
"Ừm."
Phong Ngọc Lan vào phòng, trở lại trên giường ngây ngẩn một hồi rồi bấy giờ mới nằm xuống.
Cô nhớ Đường Minh Sơn rồi.
Trước kia ngày nào cũng ở chung với nhau nên không cảm nhận được, nhưng giờ chia xa, vị nhớ nhung này mới chợt tràn ra.
Một năm nay, sao lại dài như vậy chứ.
Phong Ngọc Lan vươn tay, ôm đống quần áo để bên cạnh gối đầu vào trong ngực, đây là áo len của Đường Minh Sơn.
Buổi sáng, mẹ Đường nấu cháo bó cải xanh xong, đã chuẩn bị xào sang thịt rau mầm mà còn chưa thấy Phong Ngọc Lan thức dậy, thế là bà bảo Nguyên Khang vừa rửa mặt xong đi gọi cô.
Nguyên Khang gõ cửa, Phong Ngọc Lan mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô cầm đồng hồ đeo tay để bên gối, lại nhìn một chút, phát hiện đã quá thời gian tỉnh giấc rời giường bình thường thì chợt tỉnh táo lên nhiều.
"Hôm qua mẹ gặp ác mộng nên có thể sau đó ngủ lại không ngon ạ." Nguyên Khang thấy cô đi rửa mặt thì lập tức thấp giọng nói với mẹ Đường.
"Gặp ác mộng?"
Mẹ Đường có chút kinh ngạc.
"Vâng ạ."
Nguyên Khang gật đầu.
Buổi trưa, khi Phong Ngọc Lan về nhà ăn cơm, cô liền phát hiện mẹ Đường bất ngờ nấu một con búp bê trứng cho cô.
Thật ra búp bê trứng có nghĩa là vẽ một con búp bê hình người nhỏ ở trên vỏ trứng, sau đó thiêu chín nó, đa phần loại trứng này được dùng để an ủi người khác.
Cũng là một loại mê tín nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-182.html.]
Phong Ngọc Lan nhận lấy búp bê trứng, cười nhìn mẹ Đường hỏi: "Thiêu ở đâu đây ạ?"
Bếp nhà bọn họ cũng không dễ cháy.
Mẹ Đường hé miệng cười cười: "Về nhà ngang đốt, trong sân bên kia làm được."
Buổi trưa Phong Ngọc Lan ăn búp bê trứng, buổi tối chờ khi cô ngủ, mẹ Đường còn dậy đi qua đi lại mấy lần để nghe xem cô có ngủ ngon hay không.
Phong Ngọc Lan ngủ khá ngon, Nguyên Khang lại chịu tội.
Mỗi một lần mẹ Đường thức dậy, cậu nhóc đều nghe thấy tiếng động.
Vậy nên buổi sáng khi thấy khuôn mặt nhỏ tiều tụy của cậu nhóc, mẹ Đường cảm thấy rất chột dạ nên cố ý nấu cho cậu một quả trứng chần.
Nguyên Khang cười chia quả trứng chần kia thành ba phần, ăn chung với bọn họ.
Tết Trung thu được nghỉ hai ngày, Phong Ngọc Lan đem một hộp bánh trung thu về, còn có một túi cốm gạo, một túi chè mè đen.
Đây là do trường học phát.
Buổi trưa anh hai Đường qua, sau khi ăn bữa trưa tại ký túc xá xong thì ở lại chờ Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang tan học.
Vậy nên không bao lâu sau, mọi người liền cùng cầm đồ ngồi xe bò trở về nhà cũ.
Bọn họ vừa rời đi chẳng bao lầu, Đường Minh Sơn đi đường mệt mỏi trở về nhà hụt.
Thầy Trương đang ngồi trên hành lang xem báo thấy anh trở về còn nhiệt tình chào hỏi: "Cậu về trễ một bước rồi! Bọn họ mới vừa rời đi cách đây tầm mười phút xong."
Đường Minh Sơn nghe vậy chỉ cười cười. Đầu tiên anh đặt một nửa phần đồ mua về vào trong nhà, rồi lại cầm phần còn dư đi sang nhà ngang bên kia tìm chị dâu Hồng, ngồi xe bò của chị ấy đuổi theo anh hai Đường.
May là vì nhiều người nên anh hai Đường đánh xe khá chậm, trên đường đi Nguyên Khang lại đột ngột bị đau bụng, muốn đi nhà xí, thế nên anh hai Đường liền dừng xe bò lại bên lề đường, dẫn Nguyên Khang đến nhà người cùng thôn để đi nhà xí.
Cứ như vậy, chị dâu Hồng đuổi kịp.
Khi nghe thấy giọng của Đường Minh Sơn, hai người đang nói chuyện còn tưởng rằng mình nghe thấy ảo giác.
Dù sao Đường Minh Sơn cũng không nói anh sẽ trở về vào dịp Trung thu trong thư.
"Nhìn phía sau!"
Thấy hai người ngây ngơ ngẩng đầu nhìn về phía trước, Đường Minh Sơn bất đắc dĩ hô to.
Chị dâu Hồng cười không ngừng: "Bên này, bên này này!"
"Minh Sơn trở lại rồi!"
Mẹ Đường vừa mừng vừa sợ.
Phong Ngọc Lan mau chóng chạy qua, Đường Minh Sơn xuống xe bò, cũng xách những thứ trên đó xuống dưới, sau đó ôm Phong Ngọc Lan trước mặt một cái rất nhanh rồi lại buông ra.
"Anh đến trễ một bước, không thì đã có thể đi cùng mọi người rồi."
"Anh cũng chẳng báo trước một tiếng, chúng em cũng đâu biết hôm nay anh lại về."
Phong Ngọc Lan không nhịn được, giơ tay lên sờ mặt anh một cái: "Nhìn gầy."
Chị dâu Hồng thấy bọn họ dính lấy nhau thì cũng không tiến lên quấy rầy, mẹ Đường cười híp mắt đưa tiền xe cho chị ấy, chờ khi chị dâu Hồng đuổi xe bò quay lại, hai người mới đỏ mặt tránh đường ra.
Khi Nguyên Khang và anh hai Đường trở về liền thấy bên cạnh xe bò có thêm một bóng người quen mắt.
"Cha trở lại rồi!"
Nguyên Khang chạy tới, ôm chặt lấy hông Đường Minh Sơn, ngẩng đầu lên hưng phấn không thôi: "Sao cha lại về thế?"
Đường Minh Sơn cười nói lý do mình bắt kịp, anh hai Đường rất hối hận.
"Nếu anh chờ thêm một chút là chúng ta có thể đi cùng nhau rồi!"
"Được rồi, cũng không ai biết hôm nay nó về mà. Nhanh đi nào, trời sắp chuyển âm u rồi."
Mẹ Đường cười híp mắt nói.
Anh hai Đường mau chóng lên xe, chờ khi cả bọn ổn định chỗ ngồi rồi thì mới đuổi xe bò tiến về phía trước.
Trước cổng đội sản xuất, cha Đường chắp tay sau lưng đi qua đi lại: "Sao mà còn chưa về nữa?"
Lại chờ thêm một chốc, trời đã đen đến không thấy gì được nữa, bấy giờ cha Đường mới mở đèn pin lên, cũng càng lúc càng thấy sốt ruột.
Cũng may không bao lâu sau, ông liền nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, khi ấy cha Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị dâu hai Đường ở nhà hầm chân heo cách thủy, chân heo vừa hầm cách thủy chín tới, ngay lúc đang xào món ăn khác thì liền nghe thấy trong sân có tiếng người trò chuyện, cô ta cất cao giọng nói với ra: "Nguyên Khang, mọi người về rồi sao?"
"Còn có em nhé chị dâu hai."
Đường Minh Sơn cười đi vào nhà bếp, xắn tay áo lên, lập tức tiến đến giúp canh lửa.
Điều này làm chị dâu hai Đường kinh ngạc đến ngây người: "Minh Sơn cũng về rồi sao? Ây dô, thế thì Trung thu năm nay đúng là bữa đoàn viên lớn!"
"Đúng đó, nó làm mọi người giật mình." Mẹ Đường và Phong Ngọc Lan cũng tiến vào giúp đỡ.
Về phần anh hai Đường, anh ấy đi cất xe bò lại xong thì dắt bò vào chuồng bò nghỉ ngơi.