Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:56:40
Lượt xem: 98
Lúc ăn cơm, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường liên tục gắp đồ ăn cho Nguyên Khang, để nó ăn nhiều hơn.
Nguyên Khang vùi đầu lùa cơm, nghe Đường Minh Sơn nói ngày mốt họ sẽ quay lại thành phố để đi học, trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu.
Dì nhỏ ở cùng một đội, ngày nào cũng có thể gặp, nhưng nếu cha mẹ ra ngoài đi học thì sẽ không được gặp mấy tháng trời.
Còn nó thì sao, lúc nào cũng chạy sang chỗ dì nhỏ mà không lo chăm sóc cha mẹ.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Khang giúp Phong Ngọc Lan rửa chén.
“Mẹ, lần này con không biết nghe lời, đáng lẽ con nên ở nhà với cha mẹ nhiều hơn.”
“Con vẫn là một đứa trẻ, có đứa trẻ nào lúc nào cũng nghe lời đâu chứ? Còn nữa, con cũng đâu cố ý.” Phong Ngọc Lan xoa tóc nó: “Chờ tới hè, mẹ sẽ trở về. Đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”
Nguyên Khang nghe vậy là vui vẻ ngay: “Chúng ta vẫn ở nhà ngang à?”
“Đến lúc đó phải xem thế nào. Dù sao thì nhà ngang cũng hơi nhỏ, nếu có chỗ ở tốt hơn, có thể chúng ta sẽ chuyển nhà.”
Phong Ngọc Lan nói với Nguyên Khang về những có thể sẽ xảy ra, Nguyên Khang nghiêm túc lắng nghe, lúc rửa chân còn hỏi thêm rất nhiều câu hỏi.
Con trẻ đã lớn nên có phòng riêng, không còn ngủ với họ nữa. Lúc Phong Ngọc Lan nằm trên giường còn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.
“Đảo qua đảo lại, Nguyên Khang đã lớn vậy rồi.”
“Đúng vậy, càng lớn càng không nghe lời.” Đường Minh Sơn cởi áo ngoài nằm xuống: “Còn nữa, lòng tự trọng lại rất cao, nói với nó mấy câu cũng sợ nó tổn thương.”
“Hôm nay anh nói chuyện vẫn có chừng mực.” Phong Ngọc Lan vẫn khen anh mấy câu: “Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên em thấy anh mắng nó, cũng là lần đầu tiên nó khóc trước mặt chúng ta.”
“Do thiếu dạy dỗ đấy.” Đường Minh Sơn lật người nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Nó đâu có sợ anh. Lúc nó còn nhỏ, anh chỉ cần trừng mắt một cái là nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bây giờ anh có trừng lòi cả mắt thì nó cũng làm như không thấy.”
“Được rồi, anh cũng nói là con lớn rồi mà, lòng tự trọng cao…”
Không chỉ bọn họ, mà mẹ Đường cũng đang nói với cha Đường.
“Tôi còn tưởng hôm nay Nguyên Khang bị đánh rồi chứ.”
“Đánh gì chứ? Nếu con nít đã không nghe lời, dù có đánh nó nó cũng không nghe. Thằng nhóc Nguyên Khang này, có một việc số việc chỉ cần nói một lần, nó sẽ ghi nhớ kỹ càng.”
Cha Đường rất hiểu đứa trẻ đã lớn lên ngay trong tầm mắt mình.
“Ngày mai bà dẫn nó tới thị trấn trên để cạo đầu phải không? Nhớ mua đồ ăn ngon cho nó đấy.”
Mẹ Đường bật cười: “Biết rồi.”
Biết mình sắp đi cạo đầu, Nguyên Khang nhìn Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn nhìn thấy sự chờ mong trong mắt nó, anh nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy: “Để con đưa Nguyên Khang đi.”
“Mua bột ngô với bột mì nhé, nhiều một chút.”
Phong Ngọc Lan dặn dò.
“Vậy để anh đi xe bò.” Đường Minh Sơn nghĩ họ sắp phải đi, nên định mua vài món đồ cho gia đình.
Xe bò vẫn chưa rời khỏi đội sản xuất mà trên đó đã có vài người ngồi, đều là những người lớn tuổi trong đội đi họp chợ. Đường Minh Sơn thấy họ đang run rẩy đi cùng nhau, thế là anh bèn đỡ họ lên xe.
Dù sao cũng thương Đại Ngưu, có nhiều người cũng muốn lên xe, nhưng Đường Minh Sơn không thể chở hết. May là đội trưởng cũng phải đi công xã, bò nhà ông ấy to khỏe hơn nên có thể chở hết những người còn lại.
Tới thị trấn trên, Đường Minh Sơn gửi xe bò ở nhà người quen rồi dẫn Nguyên Khang đi cạo đầu trước.
Bọn họ đi sớm, tiệm cắt tóc mới có một khách là một ông chú, sau khi ông chú đó cạo đầu xong là đến Nguyên Khang.
Bây giờ Nguyên Khang đã không còn là đứa trẻ bị ép tới phát khóc nữa. Nó ngoan ngoãn để thợ cắt tóc cạo đầu mình. Rất nhanh, cái đầu nhỏ của nó đã trọc lóc.
Đường Minh Sơn trả tiền, anh giơ tay xoa xoa cái đầu trọc nhỏ: “Cũng khá đấy.”
Nguyên Khang gãi cái đầu trọc của mình, cảm thấy không thoải mái lắm.
Đường Minh Sơn đội chiếc mũ mà anh đội khi ra ngoài cho nó: “Trời hơi lạnh, đừng để bị cóng.”
Nguyên Khang cười hì hì, tiến lại gần anh, nắm lấy tay anh như đang ỷ lại.
Bàn tay nhỏ của nó hơi lạnh, Đường Minh Sơn túm lấy, Nguyên Khang lập tức cười ha ha. Đường Minh Sơn nghe vậy, cũng nhếch miệng cười. Đúng lúc có người quen bước tới bắt chuyện, Đường Minh Sơn vẫn không buông tay ra mà đẩy Nguyên Khang về phía trước: “Gọi chú đi.”
“Chú.”
Nguyên Khang nghiêm túc gọi một tiếng.
Người quen mỉm cười xoa cái đầu trọc nhỏ của nó: “Đã lớn thế này rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-177.html.]
“Đúng vậy, chẳng mấy chốc mà trưởng thành.”
Đường Minh Sơn trò chuyện mấy câu với người nọ, sau đó dẫn Nguyên Khang đi mua đồ.
“Mẹ dặn mình mua bột ngô và bột mì, còn phải mua nhiều một chút.”
Sợ anh quên, Nguyên Khang còn nhắc.
“Được rồi.”
Đường Minh Sơn nhìn trái nhìn phải, rồi đưa Nguyên Khang đi mua một đôi giày giải phóng trước. Nếu là mấy năm trước, rất khó để mua những đôi giày giải phóng, phải có phiếu mới mua được. Nhưng bây giờ nguồn hàng đã nhiều hơn, để mua những thứ này chỉ cần có tiền chứ không cần phiếu nữa.
Mua giày cho con nít là phải mua lớn hơn một cỡ. Đây là lần đầu tiên Đường Minh Sơn mua giày cho Nguyên Khang, trước đây đều do người trong nhà tự làm.
“Có vừa không?”
“Không vừa lắm.”
Nguyên Khang thành thật trả lời.
“Phải mua lớn hơn một cỡ. Trẻ con lớn nhanh, năm nay mang vừa, nhưng năm sau thì không mang được nữa.” Người bán giày nói vậy.
“Đi mấy bước để cha nhìn xem.”
Đường Minh Sơn nói Nguyên Khang đi thử mấy bước, Nguyên Khang không chỉ đi mà còn nhảy mấy cái.
“Cũng được, cột dây giày chặt một chút là có thể vừa đi vừa nhảy luôn.” Đường Minh Sơn mua, Nguyên Khang tiếc không muốn mang ngay nên ôm về nhà.
Dáng vẻ ngây ngốc làm Đường Minh Sơn cũng phải bật cười.
Vì sắp phải đi nên Đường Minh Sơn mua khá nhiều bột ngô và bột mì, mỗi loại một trăm cân, cộng thêm những thứ khác nữa thì rất nặng. Lúc trở về, anh không thể chở thêm người khác, chỉ đánh xe bò về nhà.
Thấy anh mua nhiều đồ như vậy, mẹ Đường và cha Đường lần lượt mắng anh một trận.
Thậm chí còn muốn chia ra một nửa để họ mang vào thành phố.
Đương nhiên là Phong Ngọc Lan và anh không cần, họ cất vào tủ thực phẩm rồi khóa lại.
Sáng hôm sau, nhóm người Phong Ngọc Lan mang túi vải vào trong huyện để mua vé tàu. Lần nào họ đi cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ mang ít lạp xưởng xông khói cho cậu Lưu và những người khác là được, còn lại thì mang càng ít càng tốt.
Dù sao qua mấy tháng nữa, Phong Ngọc Lan sẽ không sống trong nhà họ Lưu, cô không ở đó, Đường Minh Sơn cũng chuẩn bị ở trọ tại trường.
Lúc đến nhà họ Lưu, cậu Lưu cũng giống năm vừa rồi, không đi làm mà ở nhà chờ bọn họ.
Còn Lưu Phân thì đi làm ở hiệu sách.
Hai người rất vui khi thấy cậu Lưu đã lên cân.
Tới tối, Phong Ngọc Lan làm một bàn đồ ăn, chờ Lưu Phân về thì bắt đầu ăn.
“Không phải cha lải nhải với con đâu, nhưng mà nhân lúc còn trẻ thì tìm một người khác đi.” Lúc ăn cơm, cậu Lưu nói như vậy với Lưu Phân.
Lưu Phân thở dài: “Cha à, bây giờ con không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ nghĩ phải chăm sóc cho cha rồi nuôi Quải Quải khôn lớn, những việc khác thì cứ để tự nhiên.”
Cậu Lưu nhìn sang Phong Ngọc Lan, muốn để Phong Ngọc Lan khuyên nhủ giúp mình, cùng lúc đó cô cũng nhận được ánh mắt cầu cứu của Lưu Phân. Hai người đều đang nhìn cô, cô nhìn sang Đường Minh Sơn một cách khó khăn.
Đường Minh Sơn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này không thể gấp được, cậu, chúng ta cứ từ từ thôi. Con người mà, duyên phận là điều quan trọng nhất, sau đó mới là tính cách.”
“Phải phải.” Lưu Phân gật đầu liên tục, sau đó lại gắp đồ ăn cho cậu Lưu: “Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ lập gia đình mà, nhưng sẽ hơi trễ một chút, cha đừng gấp gáp như vậy.”
“Vậy đi.” Cậu Lưu cũng đau lòng con gái, nghe vậy thì gật đầu.
Lúc rửa chén, Lưu Phân và Phong Ngọc Lan cùng nói với những chuyện đã xảy ra trong con ngõ nhỏ vào dịp Tết: “Bồ Vũ đã kết hôn, đúng lúc anh cả Lâm trở về thăm người nhà, còn uống một ly rượu mừng nữa đấy.”
“Em nhớ Bồ Vũ thích anh cả Lâm nhiều năm rồi cơ mà?”
Phong Ngọc Lan hỏi.
Lưu Phân gật đầu: “Nhưng không thành, cô ấy theo đuổi anh ấy mười mấy năm rồi, còn theo về quê nữa. Nhưng trong mắt anh cả Lâm lại có một người khác, nghĩ lại cũng thương cho Bồ Vũ. Nhưng bây giờ tốt rồi, cô ấy gả cho người có điều kiện khá tốt, đối xử với cô ấy cũng tốt. Hôm cô ấy kết hôn, chị thấy cô ấy cười rất nhiều.”
Nói xong, cô ấy lại tặc lưỡi, nói nhỏ với Phong Ngọc Lan: “Nhưng nhìn sắc mặt anh cả Lâm cũng không tốt lắm đâu. Thật là! Mặt của anh ấy rất khó chịu! Chị còn nghe thím Lâm mắng anh ấy mấy ngày trời, sau đó anh ấy về quê luôn, còn không chào hỏi người nhà.”
“Chắc là thấy Bồ Vũ tốt quá nên hối hận rồi nhỉ?”
“Chắc cũng hối hận một chút, nhưng nhiều hơn là thấy sau lưng mình ít đi một cô gái đấy.”
“Cũng phải.” Phong Ngọc Lan thở dài: “Lúc trước em từng nghe một câu nói thế này, người đang ngồi bên cạnh một bếp lửa nóng hầm hập không thể không cảm nhận được sự nồng nhiệt đó, chỉ là người đó có muốn tiếp nhận hay không mà thôi.”
Lưu Phân giơ ngón cái lên: “Câu này có lý quá.”