Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:55:55
Lượt xem: 115
“Vậy chị nói thẳng vấn đề luôn.” Chị dâu họ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với chị dâu hai Đường: “Nói thật, sáu đứa con nhà chị khó nuôi quá, rất tốn kém. Nếu em thích đứa nào nhà chị thì đưa về mà nuôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Chị dâu hai Đường nheo mắt lại, quan sát chị dâu họ: “Đưa con của chị cho em?”
“Đúng vậy, em chọn một, hai đứa gì cũng được. Chị sẽ không nuốt lời!”
Chị dâu họ thành khẩn nói.
“Ý của chị cũng là ý của cậu cả à?”
Chị dâu hai Đường lại hỏi, sau đó lại bắt đầu cắn hạt dưa.
Thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của cô ta, chị dâu họ cũng không dám chắc: “Không gạt em làm gì, cha mẹ chồng của chị cũng lo lắng cho duyên con cháu của em, nhưng họ không dám nói thẳng ra. Chỉ cần các em đồng ý rồi nói chuyện này với họ, thế là nước chảy thành sông rồi phải không?”
Nói xong, cô ta chờ đợi phản ứng của chị dâu hai Đường.
Nhưng chị dâu hai Đường còn cắn hạt dưa mạnh hơn, không cho cô ta một câu trả lời chắc chắn, cô ta chỉ có thể nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Ở đằng sau cô ta, chị dâu hai Đường trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy đi tìm cha Đường ngay.
“Cha ơi.”
“Gì vậy?”
Cha Đường đang phân loại những vị khách có thể sẽ tham dự đám cưới của con gái.
“Chị dâu họ nói con chọn mấy đứa trong mấy đứa con của chị ta để mang về nuôi.”
“Cái gì?”
Cha Đường không thể tin vào những gì mình nghe được: “Con nói lại xem?”
“Chị ta nói.” Chị dâu hai Đường chỉ vào bụng của mình: “Nói con không biết cố gắng, nên muốn tốt cho con, để con mang mấy đứa về nuôi.”
“Làm càn!”
Cha Đường đập tay lên bàn, cất giọng gọi tên anh họ cả. Anh họ cả đang vui vẻ cắn đậu phộng với anh hai Đường, nghe dượng tức giận gọi tên mình thì rất ngạc nhiên.
Phong Ngọc Lan nhìn lên: “Chắc là nói chuyện con cái đấy, vừa rồi em nghe chị dâu họ nói cho nhà em mấy đứa con để nuôi.”
Mặt anh họ cả sầm lại, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng của chị dâu họ đâu, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cha Đường trước.
Anh ấy đi rồi, anh hai Đường không hiểu chuyện gì: “Cho nhà chúng ta mấy đứa con để nuôi? Cho nhà nào?”
Đường Minh Sơn nhìn qua: “Chị ta dám tìm em và A Lan chắc? Chắc chắn là tìm chị dâu hai dễ bắt nạt rồi.”
“Gì!”
Anh hai Đường tức lộn ruột, cũng đi theo tới chỗ cha Đường.
Khi chị dâu họ đi từ ngoài về với mẹ Đường, cô ta còn đang nghĩ có nên nói thêm mấy câu với mẹ Đường hay không thì đã thấy anh cả họ nắm tay con gái, nổi giận đùng đùng đi ra từ nhà trên, sau đó túm cô ta lại nói: “Đi thôi!”
“Đi, đi đâu?”
“Đưa cô về nhà mẹ đẻ!”
Anh họ cả dùng sức túm cô ta lại.
“Em có làm gì đâu!”
Chị dâu họ không chịu đi, ôm lấy cửa nhà họ Đường.
Cuối cùng anh cả họ tát cô ta hai cái, làm cô ta choáng váng cả đầu óc, sau đó lôi người đi.
Mẹ Đường không hiểu đầu đuôi, bà nhìn nhóm người cha Đường cùng nhau đi ra, chỉ ra ngoài sân, hỏi: “Lại quậy cái gì vậy?”
“Quậy chuyện con cái.”
Đến khi mẹ Đường biết chuyện đã xảy ra, bà cũng tức giận vô cùng.
“Mẹ biết nó đang nghĩ cái gì mà!”
“Mẹ, mẹ đừng vì chuyện này mà tức giận. Sức khoẻ của chúng ta chỉ vừa mới tốt hơn một chút, không nên tức giận không nên tức giận.”
Chị dâu hai Đường vội vàng trấn an.
“Đúng vậy, mẹ nghe lời chị dâu đi.” Phong Ngọc Lan cũng đi tới đ.ấ.m lưng cho bà: “Chuyện con cái là do chị dâu họ tự quyết định, nhà cậu không có ý đó đâu.”
“Chỉ có nó mới làm ra được loại chuyện ngu xuẩn này thôi.”
Cha Đường nói thêm vào.
“Không nuôi được thì đừng đẻ nhiều như vậy.” Đường Văn Tuệ mắng: “Tưởng chúng ta coi tiền như rác à, nuôi con cho chị ta, người nhà họ Đường chúng ta trông ngốc lắm chắc?”
“Hay là trông con ngốc quá nhỉ?”
Chị dâu hai Đường chỉ vào chính mình.
“Hừ! Nói bậy cái gì đó, con là đứa lanh lợi nhất.” Mẹ Đường lập tức che chở cho cô ta: “Mẹ còn đang nghĩ tại sao nó liên tục nhắc đến chuyện con cái với mẹ, thì ra là muốn…”
Bà không nói tiếp được nữa.
Một ngày trước khi Đường Văn Tuệ xuất giá, gia đình cậu và bác đều tới, đại diện nhà cậu là anh cả họ và cậu.
Cậu tự mình đứng ra xin lỗi cha Đường và gia đình.
“Nhà anh không hề có suy nghĩ này, cũng không biết nó lại nghĩ như thế, thật là…”
Còn nói cô ta đã bị đưa về nhà mẹ đẻ, dù bên kia làm loạn muốn đưa cô ta trở về nhưng bọn họ vẫn không mở cổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-175.html.]
Ngoại trừ thằng sáu, không đứa con nào thân thiết với cô ta, nên dù chị dâu họ có tỏ ra đáng thương như thế nào thì cũng không có ai quan tâm.
Sau khi chị cả Đường nghe kể mới biết đã có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhếch miệng, nói nhỏ với Phong Ngọc Lan: “Lần trước phải lãnh hậu quả nặng như vậy mà chị ta còn chưa thấy đủ à?”
“Bản tính khó dời mà.” Phong Ngọc Lan cũng nhỏ giọng đáp lại.
“Họ sẽ không ly hôn đâu, dù sao thì chị ta cũng đã sinh nhiều con cho nhà cậu thế mà. Nhưng nếu cứ như vậy, bây giờ anh cả họ còn chịu được, sau này già rồi thì không chắc.”
“Già rồi vẫn còn bọn nhỏ, em thấy mấy đứa nhỏ được dạy dỗ khá tốt.” Trừ thằng sáu được chị dâu họ cưng chiều thì mấy đứa còn lại đều khá ngoan ngoãn.
Chị cả Đường lắc đầu: “Em nghĩ tích cực quá.”
Ngày mai, Nguyên Khang và A Tráng sẽ là phù dâu nhí, bây giờ đang thử đồ do chị hai Đường may.
“Đẹp quá.”
Chị dâu Đường cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ: “Ngày mai phải nói gì, nói như thế nào, đã nhớ rõ chưa?”
A Tráng gật đầu: “Cháu nhớ rồi, đêm nào cháu cũng học thuộc lòng.”
“Cháu cũng vậy.”
Nguyên Khang gật đầu, vuốt ve quần áo trên người: “Thím ơi, bộ đồ này có màu mè quá không?”
“Màu mè gì chứ, đây là đám cưới đó có biết không? Phải rực rỡ như vậy.”
Phong Ngọc Lan và chị cả Đường đi vào nhà, đúng lúc nghe thấy lời này, chị cả Đường ngắm nghía bộ quần áo của hai đứa nhỏ, cảm thấy rất đẹp: “Đúng là phải rực rỡ, ngày mai hai đứa phải giữ vững tinh thần đấy, đừng để dì nhỏ của các cháu phải mất mặt.”
“Dạ!”
Hai đứa đồng thanh nói.
Khi trời tối, có rất nhiều người tập trung trong phòng của Đường Văn Tuệ.
Đầu tiên là chị cả Đường đặt quà cưới của mình ở bên cạnh ngăn tủ, sau đó là chị dâu hai Đường, cuối cùng là vợ chồng Đường Minh Sơn.
Đường Văn Tuệ nhìn mấy món đồ, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc: “Nhiều quá.”
“Nhiều gì chứ, đều là những thứ có thể sử dụng được đấy.” Chị cả Đường xoa đầu cô ấy: “Đảo qua đảo lại, cuối cùng em gái của chúng ta cũng xuất giá rồi.”
“Đúng vậy, lúc em mới về nhà họ Đường, em ấy mới chỉ là một cô bé mà thôi.” Chị dâu hai Đường cũng suýt xoa.
Sau khi Đường Minh Sơn đặt đồ xuống, anh yên lặng đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.
Trong ba người, chỉ có Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ biết nhau khá trễ, nhưng tình cảm giữa hai người khá tốt. Mấy người họ nói chuyện với Đường Văn Tuệ ở trong phòng hồi lâu, mãi đến khi mẹ Đường tới mới rời đi.
Mẹ Đường tới cũng không nói gì khác, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Từ nay con đã là con dâu nhà người khác, làm dâu không giống với làm con, đừng nói chúng ta phải ở xa nhau, cho dù có ở gần, nếu có chuyện, cha mẹ cũng không giúp được. Con phải dựa vào chính bản thân mình.”
Đường Văn Tuệ nghiêm túc lắng nghe, cô ấy quý trọng từng giây phút được ở nhà vô cùng.
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan rửa mặt sạch sẽ rồi đi tới phòng Đường Văn Tuệ để trang điểm cho cô dâu.
Đường Văn Tuệ ngáp ngắn ngáp dài, nhìn là biết tối hôm qua ngủ không được ngon.
Phong Ngọc Lan nói cô ấy nhắm mắt lại, không cần phải lo gì cả. Sau khi cô trang điểm xong, lại nói Đường Văn Tuệ nằm ngủ tiếp.
“Cẩn thận, đừng xoay người đấy.” Phong Ngọc Lan dặn dò.
Đường Văn Tuệ đáp lời: “Vâng.”
Giọng nói cũng khá yếu ớt.
Phong Ngọc Lan thấy mà buồn cười, vươn tay gõ lên mũi cô ấy: “Tối hôm qua mấy giờ em mới ngủ vậy?”
“Không biết, chỉ biết là khuya lắm.” Đường Văn Tuệ định dụi mắt nhưng chợt nhớ mình đã trang điểm nên đành đặt tay xuống: “Mẹ đã dậy chưa?”
“Dậy rồi, đang bận bịu trong bếp đấy.” Phong Ngọc Lan nói.
Đường Văn Tuệ giơ ngón tay cái lên: “Giỏi quá, hôm qua em với mẹ ngủ gần như cùng lúc mà.”
“Chị nghĩ cả đêm qua mẹ không ngủ luôn đấy.” Phong Ngọc Lan nhớ tới quầng thâm ở mắt của mẹ Đường.
Đường Văn Tuệ ngồi bật dậy: “Không ngủ à?”
“Ừm.”
Đường Văn Tuệ cũng không ngủ nữa, cô ấy sắp xếp lại các món đồ trong phòng, lát nữa chờ nhà trai qua sẽ đưa đi.
“Dì nhỏ, dì ăn bánh trôi đi.”
Nguyên Khang bưng một chén bánh trôi lớn vào.
“Sao nhiều quá vậy?”
“Không nhiều, chỉ có mười hai cái thôi.”
Đường Văn Tuệ:...
“Bà nội nói đây là trăng đỏ, cuộc đời của dì về sau sẽ thật rực rỡ. Dì phải ăn hết đấy, ông nội nói không được bỏ dở, bác gái sợ dì ăn không hết nên nặn nhỏ lắm rồi đấy.”
Nguyên Khang chỉ vào cái chén.
Đường Văn Tuệ nhìn qua, đúng là bánh trôi nhỏ, cô ấy vỗ ngực: “May mà chị dâu nghĩ cho dì, nếu không dì không nuốt nổi đâu.”
Nguyên Khang cười toe toét, sau khi Đường Văn Tuệ ăn xong, nó lại cầm chén đũa đi.
Ở nông thôn có một quy tắc bất thành văn, nếu con gái xuất giá hôm nay, trước khi nhà trai tới đón người thì không được ra khỏi phòng, nếu không cả đời sẽ rất vất vả.
Thế nên Đường Văn Tuệ mới có thể ăn cơm trong phòng.