Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:52:40
Lượt xem: 91
“Đó không phải là cắt thịt, mà là xẻ.” Chị dâu họ hôn lên mũi con bé: “Trông mũi con lạnh kìa, đi tìm các anh chơi đi, vận động nhiều vào.”
Rất nhanh Yêu Muội đã chạy ra ngoài.
Chương Nam Tuyền mang huyết heo đã đông vào, phía sau là cha Đường hai tay bưng thịt và xương heo.
Đây đều là những món hôm nay cần nấu.
Lập tức nhà bếp trở nên bận rộn.
Sau khi phân chia con heo xong, Đường Minh Sơn và anh hai Đường gánh nước lạnh rửa sạch sân, rồi dựng bàn mổ heo lúc nãy phơi bên cạnh phòng chứa củi, kệ gỗ cũng bị tháo ra, mảnh sân trông rất sạch sẽ, chỉ còn vương lại ít mùi m.á.u tươi.
Hai chiếc bếp lò đặt ở nhà trên cháy sáng rực cả gian nhà, mọi người thức dậy mổ heo từ năm giờ sáng, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngồi xuống sưởi ấm rồi.
Mẹ Đường bưng đậu phộng và hạt dưa ra, đặt lên chiếc bàn bên cạnh để họ tự đến lấy ăn.
Lúc này, những tách trà bằng sứ đang bốc lên làn khói nghi ngút.
“Đều là người một nhà cả, khát thì tự uống trà, đói thì ăn trước một ít đồ vặt để lót dạ trước đi.”
Mẹ Đường nói xong thì đi ra nhà bếp xem thử có giúp được gì không.
Bà vào để thay cho Xuân Phân ra ngoài.
Xuân Phân vác bụng đi ra ngoài, Đường Văn Cường thấy cô ấy thì lập tức bước tới đó: “Đi đâu đấy?”
“Hái vài quả quýt mang sang cho họ ăn.”
Xuân Phân nắm lấy cánh tay đang đưa ra của anh ta nói.
“Để anh đi.” Đường Văn Cường nói.
“Cùng đi đi, em nhìn anh hái.”
Xuân Phân mỉm cười đáp lại.
Gả cho Đường văn Cường là lựa chọn khiến cô hạnh phúc nhất, cha mẹ chồng đối xử với cô ấy rất tốt, cả đại gia đình cũng hòa thuận vui vẻ, tất cả đều rất dễ chịu.
Nhớ lại mấy hôm trước, lúc chị dâu cô ấy đến thăm có nhắc đến Trương Đại Lực, vừa mới ly hôn vợ trước thì lập tức cưới ngay một cô vợ khác, hai người họ cứ dăm ba hôm lại cãi nhau, đánh nhau, lần này còn phải nhập viện, nghe nói nhà máy sản xuất giấy không cần Trương Đại Lực nữa…
“Nghĩ gì đấy?”
Thấy cô ấy không nói gì, Đường Văn Cường tiện miệng hỏi một câu.
“Nghĩ đến Trương Đại Lực, nghe chị dâu em nói tay của cậu ta bị gãy rồi, đang nằm trong bệnh viện.”
Xuân Phân không hề trốn tránh khi nhắc đến người đó trước mặt anh ta, Đường Văn Cường cũng không để ý, anh ta vừa nghe thấy thế thì ngạc nhiên: “Anh nghe nói năm ngoái thì bị ở vai, năm nay đến tay rồi à?”
“Chắc là rất nghiêm trọng, nếu không thì sao phải nhập viện chứ? Đáng đời.”
Xuân Phân mắng: “Con người này không yên phận sống qua ngày, sẽ có lúc gặp báo ứng thôi.”
Cô ấy không nói đến việc Trương Đại Lực cưới lần hai mà đang nói cậu ta đã có gia đình rồi cũng không biết sống cho tử tế, đáng đời.
“Đúng vậy.” Đường Văn Cường cũng thấy đúng, ra đến sân sâu, anh ta đặt cái gùi sau lưng xuống đất rồi trèo lên cây hái quýt, Xuân Phân cười híp mắt đứng dưới cây chỉ huy.
“Mấy trái bên trái trông ngon đấy.”
Họ ở bên này hái quýt, Đường Minh Sơn lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy thêm ít nước nóng rửa sạch ruột non và ruột già của heo, năm nay chuẩn bị thêm một ít lạp xưởng ăn nên phải rửa sạch ruột non mới được.
“Để anh làm.”
Anh hai Đường bước ra giúp một tay.
“Sắp xong rồi, anh hai vào nhà bếp xem có cần dùng củi không.”
Đường Minh Sơn nói.
“Được.” Anh hai Đường vào đó xem thấy không còn bao nhiêu nữa nên đã vào phòng chứa củi lấy thêm một đống vào: “Nếu không đủ thì gọi anh.”
“Biết rồi.” Chị dâu hai Đường đáp lại.
Bận rộn cả một buổi trưa, cuối cùng cơm nước đã được dọn lên bàn, hai chiếc bàn tròn to cũng không đủ đựng, còn phải thêm một cái bàn nhỏ nữa mới đủ.
Huyết kho tàu, thịt băm xào hành tây, sườn heo hầm củ cải, đọt tỏi non hầm thịt, còn thêm hai món rau, món nào cũng được dùng chiếc đĩa rất to để đựng đặt lên bàn.
“Nào nào nào, đây là rượu sake, mọi người uống đi, bên nay chúng tôi uống rượu trắng.”
Anh hai Đường cầm vài bình rượu, bước ra đặt lên ba chiếc bàn.
“Chúng con cũng có sao?’
Nguyên Khang ngồi bên bàn nhỏ ngạc nhiên lên tiếng.
Vài đứa nhỏ ngồi bên bàn nhỏ hơi buồn, nên Phong Ngọc Lan và Xuân Phân đã qua ngồi với chúng, mặc dù bàn nhỏ thật nhưng thức ăn đều như hai bàn kia, chỉ cần vươn tay ra là gắp được, thoải mái hơn bàn tròn lớn nhiều.
“Mơ đi, không phải để cho mấy đứa con nít như các con uống đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-172.html.]
Nguyên Khang chậc một tiếng nhưng vẫn tiếp lời: “Đợi con lớn rồi…”
A Tráng ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Đợi bọn con lớn rồi bọn con cũng uống rượu trắng!”
Câu nói này khiến Phong Ngọc Lan và Xuân Phân bật cười.
Đường Minh Sơn mang chén đũa chen vào, Yêu Muội tò mò nhìn anh: “Chú ba không uống rượu sao?”
“Không uống đâu, chú muốn cảm rồi.” Đường Minh Sơn cười nói.
Đường Văn Cường thấy anh chen vào bàn nhỏ nên cũng cầm lấy chén đũa cười híp mắt xông qua đó: “Xuân Phân, anh ngồi cạnh em.”
“Được thôi.”
Xuân Phân cười ngọt ngào.
Đường Văn Tuệ và thím ba Đường giúp thêm đồ ăn lên bàn, đợi Đường Minh Sơn ăn xong thì anh sẽ nhận công việc này, để Đường Văn Tuệ họ có thể yên tâm ăn cơm.
Chương Nam Tuyền cũng muốn giúp đỡ nhưng bị cha Đường và bác cả Đường họ kéo lấy tâm sự nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Đã sắp đến ngày kết hôn của Đường Văn Tuệ và cậu ấy, nên người lớn hai bên đều đang bàn về chuyện này.
Buổi chiều trong nhà bắt đầu bận rộn chuyện làm lạp xưởng và thịt hun khói, anh hai Đường cố ý đi lấy cành cây bách về để hun thịt, lúc mới bắt đầu nhà bếp ngập trong khói mù, đợi khi tản đi bớt mới khiến người ta nhẹ nhàng được phần nào, không còn cay mắt nữa.
“Heo năm nay cũng không tệ, năm sau nhất định tôi sẽ nuôi nó mập hơn!”
Cha Đường nhìn số thịt đang được treo lên thì lập ra mục tiêu cho năm sau.
“Đừng khoác lác chuyện năm sau nữa, nhanh qua đây mang những miếng thịt này ra ngoài đi.”
Mẹ Đường chọn vài miếng thịt, muốn chia nó cho gia đình cô và cậu của Đường Minh Sơn, còn có chị cả Đường và nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường nữa.
Sau khi nhà có xe bò thì tiện hơn hẳn, muốn đi đâu thì đi đó.
“Bảo thằng hai đưa đi đi, không phải ngày mai nhà thông gia cũng mổ heo sao? Dù gì cũng phải về đó mà.
Bên nhà chị dâu hai Đường sớm đã gửi thư đến thông báo rằng ngày mai mổ heo.
“Cũng được, thằng hai à!”
Mẹ Đường gọi anh hai Đường, anh ấy đang cắn hạt dưa, nghe vậy thì vội vàng chạy ra, sau khi biết mình phải mang thịt về thì anh hai Đường lập tức gọi chị dâu hai Đường về phòng thay quần áo, đợi đến khi ra khỏi cửa, Đường Minh Sơn đã chuẩn bị xong xe bò cho họ rồi.
“Anh hai, chị hai, đi đường cẩn thận.”
“Biết rồi, mọi người về đi, hôm nay lạnh lắm.”
Anh hai Đường cười híp mắt cưỡi xe bò đi, lúc đi ngang qua nhà chú ba Đường, chú ba Đường nói phải lên công xã giải quyết một số chuyện nên anh hai Đường bảo ông ấy lên xe đi cùng luôn.
Bên nhà họ Chương và anh em nhà mình đều tặng thịt, nên anh hai Đường vừa đi thì mẹ Đường họ lại trở nên nhàn rỗi, Đường Minh Sơn mang hai chiếc lò lửa ở nhà trên vào nhà bếp.
Thấy lò lửa cháy mạnh như thế, đốt không như vậy cũng phí, nên Phong Ngọc Lan đã để món sườn heo hầm củ cải làm lúc trưa lên hâm nóng lại.
Cha Đường họ già đi theo từng năm, răng cũng không còn tốt như lúc còn trẻ nữa, hôm nay Phong Ngọc Lan để ý thấy họ không đụng đến món sườn heo, có lẽ là sợ không nhai nổi.
Heo nhà mình nuôi nên cho dù có hầm vài tiếng thì sườn heo cũng không vấn đề gì, buổi sáng hơi vội, chiều có thời gian hơn một tí nên hầm thêm chút cũng không tệ.
“Huyết kho tàu hôm nay rất ngon, non lắm, thím ba con còn nói đợi khi nhà họ mổ heo thì nhất định phải nhờ con qua làm món đó giúp họ.”
Mẹ Đường cười nói với Phong Ngọc Lan.
“Được thôi, dù gì Xuân Phân đi lại cũng khó khăn, con qua đó giúp một tay.”
Nhắc đến Xuân Phân thì nhớ đến tháng sau cô ấy sinh rồi, nên Phong Ngọc Lan đã hỏi thêm vài câu.
Mẹ Đường nói chuyện với cô, còn cha Đường thì nói với Đường Minh Sơn, Nguyên Khang sắp không trụ nổi nữa nên đã đi tìm A Tráng chơi chung.
A Tráng đang bị Yêu Muội quấn lấy để được bế lên cao, thằng bé bất lực nhìn lên trời: “Em tưởng em còn là đứa bé sao, anh không bế nổi nữa rồi.”
Chỉ bế thôi còn được, đằng này còn phải bế đưa lên cao thì tay rất mỏi, chỉ sợ khiến Yêu Muội ngã thôi.
“Anh Xuyên Tử bế em lên được mà.”
Yêu Muội giậm chân.
“Xuyên Tử đó cao to khỏe hơn anh, làm sao anh so được?
“Vậy anh Nguyên Khang thì sao?”
Yêu Muội nhìn Nguyên Khang đang bước đến cửa sân, Nguyên Khang bước lên trước bế con bé lên, Yêu Muội vô cùng vui vẻ, phấn khởi reo hò, bác cả gái nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra khỏi nhà bếp, thấy anh em họ đang chơi với nhau thì không quấy rầy bọn nhỏ.
“Sao em lại hay đến thế vậy!”
Yêu Muội được bế lên cao nên rất hài lòng, sau đó đi tìm mẹ con bé, A Tráng giơ ngón tay cái lên khen Nguyên Khang một câu.
Nguyên Khang xoa xoa vai mình, thật ra tay nó cũng rất mỏi: “Với tính tình của Yêu Muội nếu không bế con bé lên một lần thì chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua đâu, đi thôi, chúng ta đi tìm Xuyên Tử chơi!”
“Chơi cái gì?”
“Năm nay không phải cây điều ngay ngã rẽ đã có trái rồi sao? Đi nhặt thử đi.”