Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:50:22
Lượt xem: 94
“Được thôi.”
Lúc mẹ Đường chụp ảnh, gương mặt vô cùng nghiêm túc, chụp được vài tấm nhưng bà vẫn không cười, nhưng mẹ Đường lại hài lòng như vậy.
“Rửa hình nhanh nhất cũng phải hai ngày, mẹ, hai ngày nữa rồi đi mẹ nhé.”
Đường Minh Sơn trả tiền để lại địa chỉ rồi quay về nói với mẹ Đường.
Miệng mẹ Đường giật giật: “Còn phải ở thêm hai ngày nữa sao? Chúng ta đã ra ngoài mấy ngày rồi đấy.”
“Thêm hai ngày này cũng có sao đâu, mẹ à, bên kia trông rất náo nhiệt, đi thôi, qua đó xem thử.”
Phong Ngọc Lan kéo bà qua đó chung vui, Đường Minh Sơn thì trông chừng Nguyên Khang và Vĩnh Bình, nơi này nhiều người, anh sợ hai đứa sẽ đi lạc.
Đợi khi họ về đến nhà, ba người cậu Lưu đã về đến, trông sắc mặt thì có lẽ chuyện của Quải Quải không có tiến triển.
Nhưng cho dù là một cô gái câm thì cậu Lưu cũng tình nguyện nuôi, buổi chiều ông ấy lại tiếp tục đi làm.
Buổi chiều, Lưu Phân nhờ họ chăm sóc Quải Quải một chút, còn mình thì đi tìm việc.
Với tốc độ phát triển kinh tế hộ gia đình như thế thì chỉ cần có học vấn thì muốn tìm việc làm là chuyện không hề khó, huống hồ Lưu Phân cũng là một người đã học hết cấp ba.
Lúc về cô ấy nói đã tìm được một công việc ở gần đây, là nhân viên quản lý tiệm sách, ngày mai bắt đầu làm việc.
“Tiệm sách nào thế?”
Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
Cô và Lưu Phân đang gói bánh bao, nghe vậy Lưu Phân cười nói: “Chính là tiệm sách Phú Cường trước con hẻm kia đấy.”
“Tiệm sách đó cũng không tệ, bọn em cũng thường đến đó mượn sách.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Hơn nữa cũng gần nhà.”
“Đúng vậy.” Bây giờ Lưu Phân trông rất nhiệt tình: “Chị đã nói với thím Lâm rồi, sau này sẽ nhờ bà ấy trông chừng Quải Quải, mỗi tháng chị sẽ trả tiền công.”
Đa phần thời gian của Phong Ngọc Lan họ đều là đi làm, chỉ có cuối tuần mới có thể ở nhà giúp trông chừng Quải Quải, cho nên Lưu Phân đã đề xuất với thím Lâm, thím Lâm đồng ý ngay mà không do dự gì, còn không lấy tiền của cô ấy nữa, nhưng Lưu Phân lại không muốn người ta làm không cho mình.
Hai ngày sau, Phong Ngọc Lan họ nhận được hình, sau đó cầm theo đồ đạc, khoá căn nhà phía đông lại rồi về nhà.
Năm nay cậu Lưu ăn tết ở nhà, có con gái, có cháu ngoại, đây được xem là năm vui vẻ nhất trong những năm qua rồi.
Kể từ khi mẹ Đường vào thành phố, một ngày cha Đường chạy ra đầu thôn hai, ba lần, lần này cũng trông ngóng họ sớm về nhà, năm nay nhà họ nuôi được một con heo rất mập mạp, muốn nhân lúc cả nhà đều ở đây sẽ làm thịt nó.
“Cha, lại ra đầu thôn à?”
Cha Đường chắp tay ra sau về nhà, Đường Văn Tuệ đang cắt cà rốt thành sợi để phơi, ngẩng đầu lên cười hỏi.
“Ra ngoài đi dạo một chút.” Cha Đường vẫn còn cứng miệng.
“Chắc chắn cha lại đến đó rồi.” Anh hai Đường vừa rửa cà rốt vừa lớn tiếng nói: “Còn không chịu thừa nhận.”
Chị dâu hai Đường mang lá cà rốt đi cho bò ăn, lúc về thì nghe thấy anh ấy đang không khách sáo vạch trần bộ mặt của cha chồng mình.
“Nói không chừng hôm nay sẽ về đấy, không phải mẹ đã nói rồi sao? Đi vài ngày sẽ về mà.”
Nghe cô ấy nói thế, cha Đường gật đầu: “Cha không phải lo họ vui chơi quá lâu mà là lo heo bị đói gầy đi.”
Bắt đầu từ năm ngoái đã không còn hạn chế quá nhiều về mặt nuôi gia cầm nữa, cho nên hai năm nay gia đình họ đều nuôi heo.
Trời đã vào đông, gia đình không chỉ phải cắt cỏ cho bò mà còn phải cho heo ăn nữa, không nói đến việc tay lạnh đến đỏ ửng, chỉ cần trời lạnh là heo cũng không muốn ăn gì, nên dẫn đến ốm đi theo từng ngày, như thế làm sao không sốt ruột được cơ chứ?
“Về rồi về rồi, ngày mai sẽ mổ heo ngay!”
Cửa sân vọng lại giọng nói của mẹ Đường.
Cha Đường họ qua đó xem, đúng là về thật rồi!
“Cha cũng thật là cũng không quay đầu nhìn bọn con, bọn con đi theo cha lâu như thế cơ mà.” Đường Minh Sơn cầm theo túi lớn túi nhỏ, bất lực nói.
“Các con ở phía sau cha sao?”
Cha Đường sững sờ.
“Đùng vậy.” Nguyên Khang gật đầu: “Vốn cháu còn muốn gọi ông nữa kìa, nhưng cha muốn xem thử khi nào thì ông phát hiện ra bọn cháu, kết quả ông lại không phát hiện ra gì cả.”
“Ông già rồi, tai không nghe, mắt cũng không còn nhìn rõ nữa.” Lúc mẹ Đường bước đến bên cạnh cha Đường còn nhẹ nhàng đưa tay đánh ông một cái, cha Đường cũng thấy hơi ngại.
“Tôi đang nghĩ một số chuyện nên không nhìn ra sau thật.”
Phong Ngọc Lan đang phân chia quà, đưa chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ trước.
Đường Văn Tuệ đã là một cô gái đôi mươi, nếu không có thay đổi gì thì mùa xuân năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Gia đình Chương Nam Tuyền đã xây xong nhà vào tháng mười năm nay, chỉ còn đợi cưới vợ về thôi.
Phong Ngọc Lan mua cho cô ấy một bộ đồ mặc trong mùa xuân, màu sắc và chất liệu đều không tệ, Đường Văn Tuệ vừa thấy thì thích lắm, cũng hiểu rõ bộ quần áo này thích hợp mặc vào lúc nào, cô ấy đỏ mặt ôm lấy bộ quần áo cảm ơn.
“Xấu hổ gì chứ, cất cho thật kỹ để hôm đó mặc.” Chị dâu hai Đường cười hi hi.
“Chị dâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-171.html.]
Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.
Cả gia đình đều đông đủ cả rồi, vì thế quyết định ngày mai g.i.ế.c heo ăn mừng.
Có chú ba Đường, Đường Văn Cường, cha con Chương Nam Tuyền, anh họ cả và anh em anh hai Đường qua giúp đỡ, việc mổ heo hoàn toàn không vấn đề gì.
Trong nhà bếp cũng có đám người Xuân Phân, có thể nói cả gia hoàn thành hết được tất cả công việc.
Bây giờ Xuân Phân đang mang thai hơn tám tháng, có lẽ tháng sau sẽ sinh.
Nhưng cô ấy mang thai lại rất thoải mái, không hề nôn mửa ốm nghén hay phù nề, ăn cũng rất ngon miệng, có thể nói trừ bụng to hơn bình thường thì không có cảm giác gì cả.
Không cần nói cũng biết chị dâu họ ngưỡng mộ đến nhường nào.
“Năm đó lúc chị mang thai Yêu Muội nôn mửa đến mức trời đất tối mịt đấy, cảm giác đó à…” Cô ấy lắc đầu, nhớ đến thôi là thấy sợ.
Xuân Phân gãi đầu: “Vậy đứa con này của em cũng xem là nghe lời.”
“Nó quá nghe lời ấy chứ!”
Chị dâu hai Đường vội vàng rửa rau, không gia nhập vào cuộc nói chuyện nhưng cô ta cũng nghe được vài câu bên tai, nói không ngưỡng mộ là giả, nhưng cô ta cũng biết tình hình của chồng mình, không vội được.
Nếu như nói gia đình nào trong đội sống tốt nhất, vậy thì chắc chắn đại gia đình nhà họ Đường sẽ được xếp ngay đầu, cho nên gia đình họ cũng có không ít lời ra tiếng vào.
Trong đó có rất nhiều người thích lấy chuyện con nối dõi ra để nói, ví dụ như Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường, một người không có con, hai người không có con, người thì nói bận rộn việc học nên không sinh, người còn lại thì chồng của họ nhảy ra nói mình không sinh được.
Vì thế so sánh ra, sau khi phát hiện nhà mình đông con cái, cuộc sống tốt đẹp thì sao chứ, con cháu cũng không đầy đàn.
Nhưng những lời này cũng không dám nói trước mặt người nhà họ Đường, chỉ có thể rủ rỉ vài câu sau lưng họ thôi.
Phong Ngọc Lan múc nước đang sôi sùng sục vào trong thùng gỗ to, rất nhanh Đường Minh Sơn và cha Đường đã lần lượt bước vào xách thùng nước ra ngoài.
Đây là nước dùng để cạo lông heo.
A Tráng đưa em gái và em trai đứng trước cửa nhà trên, thấy con heo kia sau khi bị cắt tiết, bốn chân bị cột đưa lên trời, nằm dài trên bàn mổ heo, những người đeo tạp dề đứng xung quanh bắt đầu dùng d.a.o bào để cạo lông heo.
“Nguyên Khang, cầm cái ki hốt rác đến đây!”
Anh hai Đường kêu lên một tiếng.
“Dạ!”
Nguyên Khang đáp lại, rất nhanh nó đã lấy ki hốt rác ra, anh hai Đường gom hết tất cả lông heo vừa cạo bỏ vào ki, đống đồ này xử lý sạch sẽ có thể bán được tiền đấy.
“Mang đến phòng chứa củi phơi đi, cẩn thận đừng đặt nó ra phía trước quá.”
“Biết rồi mà.”
Một ki lông heo cũng không nặng lắm, Nguyên Khang hoàn toàn có thể khiêng lên được, Yêu Muội nhìn thấy cũng muốn khiêng nên con bé cũng lấy một cái ki đặt trước mặt anh hai Đường.
Anh hai Đường đang xử lý đống lông trên chân heo, thấy con bé xách đồ đến thì hiểu ngay con bé muốn làm gì, anh ấy cũng không để đứa nhỏ thất vọng, lấy một ít lông có thể dùng được trên bụng heo bỏ vào ki.
“Đi đi.”
Yêu Muội hài lòng khiêng ki đi.
Anh họ cả thấy vậy thì lắc đầu: “Con nhóc này gần đây bắt đầu thích giúp đỡ người khác rồi.”
Không cho giúp sẽ làm ầm ĩ lên.
“Người ta chịu khó như thế cũng không cho?”
Chú ba Đường cười nói.
“Sáng hôm qua cháu đi đập than, con bé cứ liên tục bưng lên dọa cháu một phen, cái này nếu không cẩn thận đập phải thì vợ cháu và mẹ cháu chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cháu!”
Anh cả họ vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại, vỗ lên n.g.ự.c mình.
“Vậy phải cẩn thận đấy.” Đường Văn Cường nói.
“Không đủ nước nóng, cháu đi lấy thêm hai thùng qua.”
Chỉ thấy bốn cái móng heo vẫn chưa được làm sạch hoàn toàn, Đường Minh Sơn lại cầm thùng gỗ vào nhà bếp: “A Lan, còn nhiều nước nóng không?”
Phong Ngọc Lan đang cắt hành lập tức trả lời: “Còn nửa nồi, nửa nồi còn lại nấu để pha trà.”
Hai nồi nước đều đang dùng.
“Anh múc xong nồi này thì không cần đun thêm nước nữa đâu.”
“Được.”
Lúc m.ổ b.ụ.n.g heo treo nó lên giá, Yêu Muội trốn trong nhà bếp.
“Sao lại vào đây rồi?”
Chị dâu họ đang bóc tỏi cười hỏi.
Yêu Muội vẫn dựa vào vai chị ấy: “Họ đang cắt thịt.”