Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:02:13
Lượt xem: 89
Đường Minh Sơn giật mình: "Sao lại hỏi thế?"
Phong Ngọc Lan nhanh chóng kéo anh vào một góc sân, nhỏ giọng kể về người chị em của mẹ Đường, vừa mới nhắc tới người này, Đường Minh Sơn đã đè tay cô lại.
"Anh biết chuyện này, khoảng thời gian chị cả ở nhà bàn chuyện cưới hỏi, mẹ cứ nhắc mãi là không được để chị cả gả xa nhà, vậy nên cũng từng nhắc tới dì kia."
Lúc này Phong Ngọc Lan thấy sốt ruột, tay không tự giác siết lại với nhau: "Còn nhớ lần trước cậu cả đi thăm Lưu Phân, cứ tưởng qua mấy ngày ông ấy mới về, ai ngờ mới đi hai hôm đã quay lại mà vẻ mặt cũng khó coi, lại càng không nhắc tới chuyện có gặp được Lưu Phân không, anh nói xem..."
Trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.
Đường Minh Sơn ôm bả vai cô, kéo người đi về hướng nhà bếp: "Cứ giao chuyện này cho anh, em và mẹ yên tâm đi."
"Được." Phong Ngọc Lan dùng sức nắm tay anh: "Em đi nấu cơm, anh đi nhóm hai cái bếp lò đi."
Vợ chồng hai người chia ra làm việc.
Trong lúc Đường Minh Sơn nhóm hết bếp lò rồi bưng lên cửa nhà chính để nó tản nhiệt, chuẩn bị tới phòng bếp để phụ một tay thì Nguyên Khang thức dậy, nó đội cái mũ mà Phong Ngọc Lan dệt cho nó, chạy tung tăng từ nhà phía đông lại đây.
"Cha, không phải hôm qua đã bảo sáng thức dậy sẽ gọi con sao?"
Nguyên Khang xốc khăn lông phủ trên thùng gỗ lên, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên, nó đặt khăn lông mình mang tới xuống, sau đó nhanh chóng rửa mặt.
"Hôm qua con cũng mệt rồi, hơn nữa bây giờ trời lạnh, dậy sớm như thế làm gì."
Đường Minh Sơn vừa đặt củi vào trong cửa phòng bếp vừa trả lời.
Nguyên Khang treo khăn lau mặt của mình lên gọn gàng, sau đó úp khăn lông phủ trên thùng gỗ lại như cũ, tránh để lát nữa mẹ Đường bọn họ rửa mặt thì nước lại không đủ nóng.
"Cha mẹ có thể dậy sớm thì con cũng có thể, cũng tại con không lên kế hoạch tốt, trong thành phố có điện nên đọc sách sướng miễn bàn, cũng vì vậy mà tối hôm qua đọc quá khuya, không biết ngủ từ lúc nào."
Nói xong, Nguyên Khang cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Phong Ngọc Lan đang nấu trứng gà đường đỏ, nghe thấy thế thì nhìn sang Đường Minh Sơn: "Bộ anh không ngăn à?"
"Nó thích đọc sách, chẳng lẽ anh còn cản sao?" Đường Minh Sơn nén cười: "Không bằng để nó đọc cho đã."
"Nhưng dù thế nào thì cũng không thể đọc tới mức ngủ quên lúc nào không hay chứ." Phong Ngọc Lan nói xong, cho Nguyên Khang đang chờ để giúp đỡ cầm giẻ lau bàn đi lên nhà chính.
Lúc Nguyên Khang lau bàn thì cậu Lưu thức dậy, mẹ Đường cũng vừa rửa mặt xong.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu Lưu chuẩn bị đi làm, Phong Ngọc Lan thấy vậy thì nhìn sang Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn quay về nhà phía đông để lấy mũ rồi ra ngoài theo đối phương.
Mẹ Đường thấy vậy thì nhìn sang Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan nói: "Minh Sơn nói anh ấy biết phải làm thế nào."
"Vậy là tốt rồi, cũng có thể là mẹ nghĩ nhiều thôi."
Nào có chuyện khéo tới mức để bà gặp lại chuyện như thế lần nữa chứ?
Hy vọng đứa bé kia không gặp chuyện gì.
Vừa ra đầu hẻm, cơn gió lạnh buốt kia lướt qua, mặc dù cả hai đều đội mũ chụp tai nhưng đều cảm thấy hơi lạnh.
"Cậu cả, lần trước cậu sang chỗ em gái cũng không ở lại bao lâu, dù sao mấy năm nay cậu cũng tích góp được khoảng một tháng ngày nghỉ, hay là tới đó thăm em gái xem sao?"
Cậu Lưu lấy làm lạ khi hôm nay thằng nhóc này cùng ra đây, nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó thấy hơi cảm động.
"Cậu biết cháu muốn tốt cho quan hệ của cha con nhà cậu, nhưng cậu... cậu cũng không giấu gì cháu, lần trước cậu qua nhưng chưa gặp được Lưu Phân lần nào! Mẹ chồng con bé nói chuyện chua ngoa đanh đá với cậu, bảo là Lưu Phân không muốn gặp cậu."
Cậu Lưu thở dài: "Cậu không còn thể diện để ở lại, mà muốn về cũng không có xe, vậy nên đã tìm một nhà khách để ở một đêm."
Đường Minh Sơn nghe thế thì cau mày: "Mẹ chồng em ấy nói cái gì thì sự thật là như thế sao? Còn chưa gặp được người thì chưa chắc đó là suy nghĩ của em ấy."
"Cháu không hiểu, con bé còn đang trách cậu."
Cậu Lưu lắc đầu, phất tay với anh rồi tự lái xe đạp đi.
Sau khi bóng ông ấy và xe đạp đi xa, Đường Minh Sơn xoay người tìm một bốt điện thoại để gọi điện đến đơn vị của Liêu Thiên Cường.
May mà mấy ngày nay Liêu Thiên Cường tăng ca nên đang ở tại đơn vị, nếu không sáng sớm thế này đúng là không tìm được người.
"Địa chỉ nhà chồng Lưu Phân? Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"
Liêu Thiên Cường sợ tới mức cả người tỉnh táo lại.
Đường Minh Sơn cũng không giấu anh ấy, nhỏ giọng kể lại một lượt chuyện này qua điện thoại, kể về chuyện lần trước cậu Lưu đi tìm Lưu Phân nhưng không gặp được người.
Nghe xong, Liêu Thiên Cường cũng cảm thấy không thích hợp: "Cậu cả không nói với tôi chuyện ông ấy đi tìm Lưu Phân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-167.html.]
"Thì không gặp được người, còn bị bà thông gia mắng, cậu bảo ông ấy không cần thể diện kể chuyện này với ai chứ?"
Cậu Lưu là người rất sĩ diện.
"Thế thì cậu đi một mình không ổn đâu, chờ tôi, nhiều lắm là giữa trưa tôi sẽ đến."
"Hay là chúng ta hẹn gặp ở nhà ga thành phố P luôn đi."
Thành phố P chính là chỗ của Lưu Phân.
"Được!" Nói xong, Liêu Thiên Cường cúp máy, sau đó vô cùng lo lắng đi tới văn phòng của cấp trên để xin phép.
Cấp trên vừa mới cầm bánh bao lên vừa ăn ngon lành vừa ngồi xuống, đã nghẹn họng vì bị vẻ mặt sốt ruột chạy vào của Liêu Thiên Cường dọa hết hồn...
"Mẹ, con và Thiên Cường đi ra ngoài vài ngày, mẹ cứ yên tâm ở đây với A Lan." Trước khi lên đường, Đường Minh Sơn còn dặn dò mẹ Đường một phen.
"Biết rồi, các con làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy."
Mẹ Đường dặn dò.
Nguyên Khang được Vĩnh Bình dắt ra ngoài chơi nên bây giờ không có ở nhà.
Phong Ngọc Lan lo lắng nên cũng nói: "Đầu tiên đừng tìm thẳng tới nhà đó, tránh rút dây động rừng, chúng ta có thể hỏi thăm tình huống từ những hàng xóm trong phố trước."
"Biết rồi." Đường Minh Sơn gật đầu: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà."
Chờ lúc anh tới nhà ga thành phố P thì Liêu Thiên Cường còn chưa tới, vì thế Đường Minh Sơn đi ăn một bát mì, uống một bát canh nóng hôi hổi vào khiến cả người ấm áp hơn.
Lúc Liêu Thiên Cường đến thì nhà ga vẫn chưa đông người, thấy Đường Minh Sơn ngồi một mình ở kia chờ mình, anh ấy vô cùng cảm động, lại thấy rất xấu hổ.
"Minh Sơn à, là do tôi tới muộn, tôi chưa từng tới bên này, lúc trước nghe cha tôi nhắc qua một lần, tôi có ghi lại địa chỉ, chạy về nhà lục tung một hồi mới tìm được." Nói xong, anh ấy lấy tờ giấy bị xé xuống rồi nói tiếp: "Bên chỗ bọn tôi không có xe đi thẳng tới chỗ này nên chỉ có thể đổi xe, ai ngờ trên đường còn trì hoãn một lúc."
"Đừng nói nhảm nữa, đi, đi ăn trước cái gì đó, sau đó chúng ta lại đi tìm."
May mà nhà chồng Lưu Phân ở ngay bên cạnh nội thành, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng phải đi vài chuyến xe buýt mới đến con hẻm mà đối phương ở.
Mà lúc này trời đã sắp tối rồi.
"Ở số sáu trong con hẻm này?"
"Đúng."
Liêu Thiên Cường đưa giấy cho anh xem, chính là chỗ này.
"Đi, chúng ta sang hẻm bên cạnh để hỏi thăm."
Liêu Thiên Cường gật đầu không nói thêm gì, từ lúc còn đi học anh ấy đã là người theo đuôi Đường Minh Sơn, thích nghe theo anh.
Theo sau Đường Minh Sơn đi loanh quanh mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước nhà có một bà cụ ngồi ở trước cổng.
"Bà ơi, xin hỏi ở đây có nhà nào họ Tả không ạ? Tên là Tả Náo Tâm."
Mặc dù bà cụ kia đã lớn tuổi nhưng đầu óc còn chưa lẩm cẩm, nghe vậy lắc đầu: "Họ Tả? Tên còn kỳ cục như thế, trong hẻm của chúng tôi không có, mà cả vùng này cũng không có ai họ Tả, các cậu đang làm gì?"
"Không có?"
Đường Minh Sơn sửng sốt, sau đó nhìn sang Liêu Thiên Cường bên cạnh: "Chẳng lẽ người chú bà con xa kia của cậu lừa cậu à? Ông ấy không ở chỗ này?"
Liêu Thiên Cường chớp mắt, phản ứng nhanh véo lên đùi mình một cái, đôi mắt lập tức đỏ lên, sau đó khóc không ngừng được trước mặt bà cụ.
"Chắc chắn là sợ tôi tìm được ông ấy rồi, vậy nên mới lừa tôi bằng một chỗ lung tung thế này! Còn không phải năm xưa ông cả không cho ông ấy và cô gái đó kết hôn thôi sao? Bỏ đi nhiều năm như thế, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn mà sao ông ấy còn lừa tôi nữa!"
Không có ai là không thích nhiều chuyện, có một cặp vợ chồng trung niên ra khỏi nhà, còn có hai đứa bé khoảng mười mấy tuổi.
"Sao thế? Chuyện này là sao?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
Bà cụ cũng là người nhiệt tình, thấy anh ấy khóc lóc nói những lời này, cũng cảm thấy người chú kia quá nhẫn tâm, vội vàng nói với con trai: "Tới chỗ chúng ta tìm người thân! Kết quả người thân đó lừa cậu ấy, vốn không ở vùng của chúng ta!"
"Ôi chao, sao có thể làm thế được nhỉ?"
Con dâu cau mày lại.
Trong lúc người đàn ông trung niên an ủi Liêu Thiên Cường thì Đường Minh Sơn cũng ủ rũ đứng bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn trời vài lần, cuối cùng hơi ngượng ngùng đi tới trước mặt bà cụ kia và con dâu của bà ấy, nói: "Bác gái, chị gái, còn có anh đây nữa, hôm nay cũng muộn rồi, chúng tôi không có chỗ để ở, chúng tôi có thể mặt dày xin ở nhờ nhà mọi người một đêm được không? Chúng tôi sẽ không ở miễn phí."
Nói xong thì móc ra hai đồng, muốn đưa cho bà cụ.