Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:40:49
Lượt xem: 101
Anh hai Đường ngồi phịch xuống bất động trên chiếc ghế tre giữa nhà chính. Cha Đường cũng đang ngủ trưa trong phòng ngủ.
Đường Minh Sơn đưa Nguyên Khang và A Tráng ra sông chơi.
"Văn Tuệ đâu rồi?" Mẹ Đường hỏi.
"Đi ra ngoài với Thục Phân rồi ạ." Chị dâu hai Đường trả lời.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, Phong Ngọc Lan ngáp một cái rồi quay về phòng ngủ một lúc.
Chờ đến khi cô thức giấc thì đã thấy Nguyên Khang và A Tráng đang đứng bên thùng gỗ rửa cua đỏ rồi. Đường Minh Sơn ngồi bên cạnh, cầm một quyển sách trong tay nhưng vẫn luôn để ý đến hai đứa trẻ.
Không thấy anh hai Đường nằm trên ghế tre nữa. Phong Ngọc Lan đi tới bên cạnh Đường Minh Sơn, liếc nhìn thùng gỗ một cái rồi ngạc nhiên hỏi: "Nhiều vậy sao?"
"Bắt hơn hai tiếng lận." Đường Minh Sơn dịch qua một bên dành chỗ cho cô ngồi xuống cạnh mình: "Buổi tối hấp lên nếm thử xem sao."
Phong Ngọc Lan gật đầu rồi ngồi đó nhìn hai đứa trẻ bận rộn. Gió mang theo hơi nóng phất qua mặt cô nóng nực.
"Em đi tắm đây."
Cô đứng dậy đi vào bếp, không nấu nước mà múc luôn nước trong chậu ra tắm. Giữa ngày nắng oi ả nên ngay cả nước cũng bị hun cho nóng lên, không cần nấu nước nóng cũng tắm được.
Chớp mắt một cái đã đến ngày bọn họ quay lại với cuộc sống trong thành phố. Nguyên Khang vẫn vẫy tay với hai người mãi.
Anh hai Đường đưa bọn họ đến nhà ga xong cũng quay về.
Lúc quay lại con hẻm nhỏ, bọn họ phát hiện hôm nay cậu Lưu đang ở nhà, hơn nữa cũng đã nấu xong bữa rồi.
"Cậu tính ngày tháng đoán được là có thể hôm nay hai cháu sẽ lên đây." Cậu Lưu sung sướng vì trí thông minh của mình: "Hai cháu nếm thử món nộm này đi. Ngày nóng nên cậu không nấu món khác."
"Ăn ngon quá." Phong Ngọc Lan gắp một đũa lên nếm thử rồi khen.
"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."
Nghe vậy, cậu Lưu rất vui mừng.
Nghe cách vách có tiếng của chú nhỏ Lâm, Đường Minh Sơn hỏi: "Bọn họ về rồi ạ?"
"Về rồi." Cậu Lưu vừa gặm bánh bao vừa gật đầu: "Mấy ngày trước, thím Lâm các cháu bị bệnh nghiêm trọng nên phải vào viện cả mấy hôm."
Nghe vậy, hai người lập tức bàn bạc với nhau lát nữa sẽ qua thăm thím Lâm một chút.
Lúc nhìn thấy thím Lâm, cả hai vợ chồng đều hơi giật mình vì bà ấy thật sự quá gầy gò.
Trông cũng chẳng có tinh thần gì cả.
"Hôm qua Vĩnh Bình còn hỏi bao giờ hai người quay lại đấy." Sau khi gặp họ, thím Lâm có tinh thần hơn chút.
Nhìn ra được trạng thái của bà ấy không tốt nên hai người cũng không ở lại làm phiền lâu, mà đi ra sân sau nói với chú Lâm vài câu.
"Vốn là bác sĩ bảo ở viện thêm mấy ngày nữa nhưng bà ấy không muốn, cứ đòi xuất viện cho bằng được."
Mấy hôm nay chú Lâm cũng hơi tiều tuỵ vì rất lo lắng cho thím Lâm.
"Là bệnh gì vậy ạ?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
"Bệnh dạ dày." Chú Lâm nói qua loa.
Vĩnh Bình đi theo vợ chồng Phong Ngọc Lan về nhà bọn họ chơi một hồi rồi về. Cậu bé cũng rất lo cho bà nội.
Cậu Lưu từ nhà họ Bồ về nghe bọn họ lo lắng cho bệnh của thím Lưu thì thấp giọng nói: "Yên tâm đi, thật ra thì vấn đề cũng không lớn lắm. Bà ấy cũng ăn được uống được."
"Nhưng chúng cháu nghe chú của Vĩnh Bình nói thím Lâm ngồi một hồi mới ăn được nửa cái bánh bao."
Cậu Lưu bật cười: "Đó là ăn cho chú út Lâm nhìn thôi. Nó cũng đâu có mặt ở nhà cả ngày lẫn đêm đâu. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn hai mắt nhìn nhau một cái như hiểu ra ý của thím Lâm.
Quả nhiên không lâu sau khi tựu trường, bọn họ hay tin chú út Lâm ngoan ngoãn đi xem mắt.
Mà sau khi chú út Lâm và một cô gái xác định quan hệ thì thím Lâm lại nhanh chóng ăn ngon ngủ yên, mập lên trông thấy, cực kỳ có tinh thần.
Lúc này chú út Lâm cũng không tiện so đo việc bà ấy dùng sức khoẻ để "ép buộc" mình nữa, bởi vì đúng là anh ấy và cô gái kia có tình cảm với nhau thật.
Một cuối tuần sau khi vào học, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn vừa mở cửa nhà ra đã thấy nhà họ Bồ ở phía đối diện cũng đang mở cửa. Có một cô gái chừng hai mươi xuất hiện trước nhà, trông rất lạ nhưng mặt mũi lại cực kỳ giống thím Bồ.
Đây là con gái lớn nhà họ Bồ, năm nay thi đậu một trường đại học trên tỉnh nên đi học giờ mới quay về thành phố.
Cuối tuần con gái về thăm cha mẹ, tình cờ gặp được vợ chồng Phong Ngọc Lan.
Con gái lớn nhà họ Bồ chào hỏi bọn họ: "Em đã nghe mẹ nhắc về anh chị."
"Em muốn vào nhà ngồi chút không?"
Phong Ngọc Lan cũng cười đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-165.html.]
"Vâng."
Đối phương gật đầu.
Thế là chiều hôm đó, cô gái dắt em mình qua chơi thật.
Cô ấy là Bồ Vũ, em gái là Bồ Hà.
Trông Bồ Vũ gầy hơn Bồ Hà rất nhiều, tay cũng thô ráp. Dù sao thì cô ấy cũng đã xuống quê nhiều năm.
Trước khi quay về đây, cô ấy đã đi xem mắt thành công một lần, cũng muốn sớm lập gia đình với người ta nên năm nay cố gắng hết sức thi vào đại học.
"Lần trước em quay về thì hai người đang đi tham gia thi đấu nên không gặp được. Cuối cùng giờ cũng được gặp hai người rồi."
Bồ Vũ cười nói.
"Khoảng thời gian đó, anh chị bận thi nên muốn ôn nhiều một chút." Phong Ngọc Lan trò chuyện rôm rả với đối phương.
Chuyện giữa Bồ Vũ và anh cả Lâm là do Bồ Vũ tự buông tay. Một mình cô ấy kiên trì suốt nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn thua dưới sự lạnh lùng của anh cả Lâm.
Sau này cô ấy sẽ sống vì mình.
Không còn là cô gái suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng anh cả Lâm nữa.
Thím Lâm vẫn rất thích Bồ Vũ như cũ nên cũng vui vẻ vì cô ấy có đối tượng: "Thằng nhóc thối tha kia không có phúc, một cô gái tốt như vậy mà cứ làm như mắt mù không nhìn thấy. Sau này sẽ hối hận cho mà xem."
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua. Chớp mắt một cái đã đến năm 1980.
Nguyên Khang và Vĩnh Bình đã vào học lớp hai tiểu học rồi. Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng học lên năm ba.
Đối với Phong Ngọc Lan thì chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp nhưng Đường Minh Sơn thì còn hơn một năm.
Phong Ngọc Lan đang dọn dẹp phòng sách nhỏ phía Đông. Vừa đến kỳ nghỉ đông nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau muốn đón Nguyên Khang và mẹ Đường lên đây chơi mấy ngày rồi cùng nhau về nhà ăn Tết.
Đường Minh Sơn ra nhà ga đón người rồi. Phong Ngọc Lan dọn dẹp giường chiếu trong phòng sách nhỏ cho gọn gàng rồi lại chuyển bếp lò vào hong khô quần áo.
Cậu Lưu biết hôm nay mẹ Đường và Nguyên Khang tới nên đã cố ý đi mua thức ăn. Lúc ông ấy quay về cũng là lúc Phong Ngọc Lan vừa hong khô hết quần áo, đang nhồi mì.
"Cậu, sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?"
Ở đây hơn ba năm rồi nên Phong Ngọc Lan và cậu Lưu đã rất thân với nhau.
Mấy năm nay con gái cậu Lưu cũng chẳng về lần nào, thư từ cũng rất ít. Cứ đến tết là bọn họ lại về quê nên khoảng thời gian nghỉ tết cậu Lưu đã được đứa cháu ngoại Liêu Thiên Cường đón qua bên kia.
"Chút này có là gì đâu. Cậu còn sợ không đủ đây này."
Cậu Lưu lấy thịt cá và trứng gà trong giỏ ra: "Để cậu đi mua thêm một ít bột mì nữa."
"Không cần đâu cậu. Minh Sơn mới mua thêm mười cân, còn chưa kịp dùng nữa ạ. Nếu cậu đang rảnh thì giúp cháu nổi lửa bếp lớn bên ngoài với. Lát nữa cháu muốn hầm xương."
Phong Ngọc Lan kiếm chuyện cho ông ấy làm.
Cậu Lâm lập tức vui vẻ đi làm việc.
Sau khi xuống xe, mẹ Đường và Nguyên Khang đứng chờ ngay trước cửa. Đây là lần đầu tiên bà ấy và Nguyên Khang đi xa nên tối qua cả hai đều ngủ không yên giấc.
Năm nay Nguyên Khang tám tuổi rồi, đã cao đến vai mẹ Đường, tính cách cũng càng ngày càng chững chạc. Nó nhìn xung quanh một lần rồi dặn mẹ Đường ở yên đây chờ, còn mình thì đi ra xe bán hàng rong bên cạnh mua một bát canh thịt dê nóng hổi, bưng tới cho mẹ Đường uống làm ấm người.
Bây giờ việc kinh doanh bán lẻ đã dần dần phát triển rồi nên ở đâu cũng thấy mấy nhà buôn bán lẻ thức ăn.
Mẹ Đường húp nửa bát canh rồi còn lại cho Nguyên Khang húp. Nguyên Khang cười nói: "Bà cứ ăn đi ạ. Sau khi về cháu lại mua nữa."
"Thật à?"
"Thật mà bà."
Vậy nên mẹ Đường bèn húp hết bát canh.
Nguyên Khang cầm bát đi trả rồi không quay lại ngay mà đứng trong tiệm một hồi rồi mới chạy về bên người mẹ Đường. Vừa lúc này Đường Minh Sơn cũng tìm được bọn họ.
"Cha!"
Nguyên Khang vẫy vẫy anh.
Đường Minh Sơn tiến lên nhận đồ đạc trong tay bọn họ rồi đưa cả hai lên ngồi xe buýt. Thấy mẹ Đường ủ rũ ỉu xìu, anh biết ngay mẹ mình say xe.
"Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"
Anh hỏi.
Nguyên Khang nhỏ giọng trả lời: "Gặp móc túi một lần vào lúc xuống tàu ạ. Chỉ là người bị móc không phải bọn con mà là người khác. Bà nội bị dọa cho hoảng lên."
Đường Minh Sơn gật đầu, thấy nó lại cao hơn một chút bèn xoa xoa cái đầu nhỏ kia: "Cao hơn rồi.”
Nguyên Khang toét miệng cười một cái: "Con đã cao hơn anh A Tráng nửa cái đầu rồi đấy."
Đúng là vóc dáng A Tráng không được cao như Nguyên Khang. Chỉ là con trai mà, trước mười tám tuổi vẫn còn cao được.