Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:38:52
Lượt xem: 89

Đường Minh Sơn cũng uống có một ít, đa số là ngồi rót rượu cho bọn họ.

"Nó đã ngoài hai mươi rồi, những người bằng tuổi nó trong con hẻm nhỏ này không phải là đang đi xin hỏi cưới thì cũng đã làm cha rồi, còn nó thì lại không thèm nghe lời bọn tôi." Thím Lâm uống một ngụm rượu lớn sau đó tặc lưỡi nói: "Tôi biết nó nhớ tới chuyện của thằng cả, nhưng thằng cả không chịu trở về, chỉ biết chạy theo con bé nhà họ Hoa kia thì có được lợi ích gì đâu."

"Chúng ta viết thư cho thằng cả để nó khuyên thằng út thì cũng thế thôi, thằng út đã nói là ngày nào thằng cả còn chưa kết hôn thì ngày đó nó cũng sẽ không lập gia đình, mọi người nghĩ xem chuyện này có nhức đầu không chứ..."

Chú Lâm bỏ một hạt đậu phộng vào trong miệng.

Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi chú Lâm và cậu Lưu mới xin nghỉ phép cùng ngày với nhau nên mới sáng sớm đã tụ tập nói chuyện.

Cậu Lưu khẽ hừ một tiếng, cầm cốc rượu lên nói: "Lúc trước tôi đã khuyên hai người đừng có làm như vậy, nó sẽ bỏ chạy cho mà coi nhưng hai người lại không tin, bây giờ thì hay rồi, nó dọn thẳng ra ký túc xá luôn, tôi nghĩ nó không dễ gì mà trở về đâu."

Chú Bồ ở đối diện chắp tay ra sau lưng cười tủm tỉm bước vào trong sân nhà bọn họ: "Ồ, mọi người đều đang ở đây sao? Tôi tới ngồi chơi một chút."

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đứng dậy, mời ông ấy ngồi, Đường Minh Sơn đem một cái cốc sạch tới: "Mời chú Bồ ngồi."

"Thôi, cháu cứ kệ chú đi." Chú Bồ định nói mình ngồi ở đâu cũng được.

"Không có gì đâu ạ, chúng cháu cũng đang chuẩn bị đến tiệm sách Phú Cường."

Đường Minh Sơn cười nói.

"Vậy được rồi." Chú Bồ yên tâm ngồi xuống, Vĩnh Bình cũng rời bàn đi ra ngoài với bọn Phong Ngọc Lan.

Thấy ông ấy vui vẻ đi tới đây, chú Lâm hỏi: "Có chuyện vui sao?"

"Con bé lớn của tôi viết thư về nói là chấp nhận xin nghỉ trở về đi xem mắt." Chú Bồ mỉm cười nói.

Con gái lớn của ông ấy từ nhỏ đã thích anh cả Lâm, mấy năm nay ở nông thôn làm thanh niên tri thức ở viện giáo dục thanh niên với anh cả Lâm và những người khác, chắc là cảm thấy mình có đợi nữa thì cũng không có kết quả, vì vậy cô ấy liền gửi thư về bày tỏ mình đồng ý chuyện đi coi mắt.

Thanh niên tri thức một năm được về nhà hai lần, không thể ở lại quá lâu nhưng có rất nhiều thanh niên tri thức bởi vì ở xa nhà nên một năm cũng không về nhà được một lần.

Vừa nghe con gái lớn nhà họ Bồ đồng ý về coi mắt, vợ chồng chú Lâm đều rất vui, trước kia bọn họ xem đối phương như con dâu lớn mà đối đãi, nhưng con trai họ thì lại không như vậy, chỉ thích mỗi con bé nhà họ Hoa kia.

"Vậy thì tốt quá, khi nào con bé về? Để tôi làm vài món, hai cha con nhất định phải tới ăn..."

Họ ở nhà trên tán gẫu, ba người Phong Ngọc Lan đã đi hết con hẻm tới tiệm sách Phú Cường.

Đầu tiên trả lại sách đã mượn hai ngày trước, sau đó chia ra tìm quyển sách nào đó hay hay để đi mượn tiếp.

Dạo gần đây, hai trường có tổ chức cuộc thi học tập, nếu giành được hạng ba thì không chỉ có tiền thưởng mà còn được tăng thêm tín chỉ, vì vậy hôm nay hai người tới mượn sách đều có liên quan đến cuộc thi này.

Mượn sách xong, họ liền đi ra chợ nông sản mua đồ ăn, việc mua đồ ở thành phố lớn này tiện hơn so với ở huyện, dù có đi sớm hay muộn thì vẫn có đầy đủ các loại thịt.

Thấy hôm nay có nhiều người đến nhà như vậy, Phong Ngọc Lan liền quyết định làm món cá nấu dưa chua: "Vĩnh Bình, lần này cháu nhất định phải ăn thử món cá của dì Phong đấy."

Vĩnh Bình vui vẻ gật đầu, lần trước khi hai người Phong Ngọc Lan từ dưới quê lên thì có mang thư của Nguyên Khang viết cho Vĩnh Bình tới, trong thư không có quá nhiều chữ viết xiêu vẹo, hầu hết đều toàn là hình vẽ của Nguyên Khang.

Các bạn nhỏ dễ dàng hiểu được ý nghĩa của bức tranh của nhau nên Vĩnh Bình luôn cố gắng vẽ ra những điều thú vị trong thành phố bằng bút chì sau đó nhờ Phong Ngọc Lan lần kế tiếp có gửi thư về thì cũng gửi về cho Nguyên Khang.

Lúc Mẹ Đường đón Nguyên Khang về nhà ngang, bác Ngô liền nói họ có thư.

Nguyên Khang vô cùng vui vẻ cầm thư trở về nhà với mẹ Đường.

"Cháu đọc ra được bao nhiêu chữ?"

Mẹ Đường thấy cậu nhóc mở thư ra nhìn, bà ấy vừa chọn thức ăn vừa hỏi.

"Cũng được khá nhiều ạ." Nguyên Khang xấu hổ trả lời.

Thật ra cậu nhóc không hiểu rõ những gì Phong Ngọc Lan viết trong thư, nhưng cậu biết ở trên cùng là tên của mình: "Mẹ bảo cháu phải biết nghe lời bà và chăm sóc ông bà nội cho thật tốt."

"Giỏi lắm."

Mẹ Đường mỉm cười trả lời.

Sau khi phát hiện bên trong có thư của Vĩnh Bình, Nguyên Khang càng hớn hở hơn: "Vĩnh Bình nói anh ấy và bạn của mình lăn vòng được hạng nhất, còn nói người nhà gây gổ khiến một người bỏ nhà ra đi rồi nên anh ấy rất buồn."

Mẹ Đường nghe cậu nhóc thuật lại trôi chảy như vậy nên bà cũng tò mò đi tới nhìn xem liền phát hiện trên tờ giấy có rất nhiều hình vẽ to nhỏ, có mấy đứa bé lăn vòng sau đó trên đầu một người trong số đó ghi số "1" và một người bạn nhỏ đứng khóc ở bên cạnh, một người lớn khác bước ra ngoài cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-161.html.]

"Thì ra là có ý nghĩa như vậy."

Mẹ Đường gãi đầu: "Vẽ đẹp lắm, rất sinh động, phía dưới có nghĩa là gì?"

Một đám người vây quanh một nồi cá, hai người trong số họ có con số "0" trên đầu.

"Anh Vĩnh Bình nói, mẹ làm cá cho họ ăn, hai người này chính là cha và mẹ."

Nguyên Khang vui vẻ chỉ vào hai người có số trên đầu.

"Vì sao trên đầu lại có cái này?"

"Bởi vì con tên là Nguyên Khang, trên đầu cha mẹ có quả trứng nghĩa là họ là cha mẹ của Nguyên Khang."

Nguyên Khang hiểu rõ nói.

Mẹ Đường: “… Ồ.”

Phong Ngọc Lan cũng phát hiện Vĩnh Bình rất có thiên phú về phương diện này, vì thế cô liền nói với thím Lâm.

Thím Lâm để chuyện này ở trong lòng, bà ấy đến chỗ có điện thoại sau đó gọi đến nơi làm việc của chú út Lâm, đến khi chú út Lâm chạy tới bắt máy liền nghe tiếng của mẹ ở đầu dây bên kia kêu anh ấy xin nghỉ phép trở về một chuyến để bàn bạc về chuyện của Vĩnh Bình.

Chú út Lâm vốn không muốn trở về vì sợ mình sẽ bị lừa, nhưng sau một hồi suy đi tính lại thì vẫn nên trở về thì hơn.

"Đưa Vĩnh Bình đến chỗ thầy Từ học vẽ sao?"

Sau khi nghe cha mẹ nói, chú út Lâm có chút kinh ngạc.

Thầy Từ sống ở ngõ số ba, là một giáo viên dạy vẽ, nhưng chỉ vì một chút "hiểu lầm" trước đây liền bị đưa đến nhà giam cải tạo, trong khoảng thời gian đó, vợ của thầy Từ bị bệnh qua đời, con gái của ông ấy không bỏ cuộc mà bôn ba ở khắp nơi mới giành được cơ hội đón thầy Từ về.

Nhưng kể từ đó, ông ấy không bao giờ đến trường học nữa, chỉ ở nhà chăm cháu trai.

"Đúng vậy, con nhìn thử hình mà Vĩnh Bình vẽ đi, nó không được ai dạy hết, nếu không phải chị dâu Phong của con nhắc nhở mẹ thì mẹ cũng chẳng biết đâu."

Thím Lâm cho anh ấy xem bức tranh.

"Nhưng cha mẹ vẫn còn đang băn khoăn, con nghĩ sao? Nếu được thì chúng ta sẽ đưa thằng bé đến đó, học phí thì cha mẹ sẽ lo, con không cần lo lắng."

Chú út Lâm dĩ nhiên là đồng ý, anh ấy còn bày tỏ rằng mình cũng muốn phụ một ít tiền nhưng bị thím Lâm từ chối.

Lúc Vĩnh Bình nhận được thư vẽ của Nguyên Khang thì cậu bé đã đến chỗ thầy Từ học rồi.

Sau khi thím Lâm nhìn tranh vẽ của Nguyên Khang, bà ấy cảm thấy cậu nhóc cũng rất có thiên phú: "Nếu không thì kỳ nghỉ hè dẫn nó đến đây đi, để nó đến học chỗ thầy Từ một ít có được không?"

Phong Ngọc Lan có chút xao động, vì vậy cô liền bàn bạc với Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn nói: "Để coi nó có hứng thú hay không đã, lúc trước Vĩnh Bình không vẽ thư thì cũng rất thích vẽ tranh, nhưng thằng bé thích thì không có nghĩa là Nguyên Khang cũng vậy."

"Cũng đúng."

Thời gian tiếp theo, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều cố hết sức trong các cuộc thi, trong đó có một vài thành tích không tệ, có người chỉ được tặng quà vì đã tham gia.

Môn nào dễ hơn thì họ tham gia tranh tài môn đó, cuộc sống từ đó ấm no, hạnh phúc.

Kỳ nghỉ hè đầu tiên ở đại học đã đến, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn quét dọn nhà họ Lưu từ trong ra ngoài một lần, thậm chí còn lấy quần áo mùa đông ra giặt rồi phơi nắng, cuối cùng xếp chồng từng cái vào trong hòm.

Lúc này, họ mới tạm biệt cậu Lưu quay về huyện.

Khi họ đến nhà ngang, mẹ Đường đã dẫn Nguyên Khang về quê.

Nhưng họ có giữ chìa khóa, hai người về đây chủ yếu là đi thăm vài người bạn cũ, vì vậy cũng không cần quá vội vàng.

Tống Chi mang một cái bụng bự, kéo Phong Ngọc Lan tới nói chuyện: "Em nhớ chị muốn chết! Hai ngày trước em còn định viết thư cho chị, nhưng anh Quân nói có thể mấy ngày nữa hai người sẽ về tới đây nên em mới không viết nữa."

Phong Ngọc Lan mỉm cười: "May là cô không viết chứ nếu không lại lãng phí tem mất rồi."

Thím Điền và những người khác đều kéo tới nhà thăm bọn họ, chị dâu Triệu thì không có ở nhà nhưng vẫn có Triệu Thiên tới đây dùng bữa với họ.

"Cãi nhau nên về nhà cha vợ ở mấy ngày rồi." Triệu Thiên uống một ngụm rượu: "Dạo gần đây cứ gây gổ với nhau mãi, nếu không phải vì Niếp Niếp chưa được nghỉ thì cô ấy đã sớm bỏ đi rồi."

Loading...