Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:37:50
Lượt xem: 92
Lúc anh hai Đường đến thì bèn lấy đi đống củi mà nó đã vất vả xếp chồng lên.
Cho dù như vậy, nó cũng không hề cảm thấy việc làm của mình là công cốc mà còn cố gắng chất đống củi để anh hai Đường mang đi.
Đường Minh Sơn hỏi nó vài câu, Nguyên Khang đều biết mà trả lời, trong đó còn hỏi thêm vài đề số học.
Nguyên Khang thoải mái trả lời, Đường Minh Sơn cũng khá hài lòng.
Khi Phong Ngọc Lan ngáp một cái tỉnh dậy thì Nguyên Khang và Đường Minh Sơn ở sân sau mới xem bò xong rồi bước ra.
"Mẹ!"
Nguyên Khang vọt đến trước mặt Phong Ngọc Lan, ôm lấy chân của cô rồi ngửa đầu lên nhìn: "Con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ con." Phong Ngọc Lan ôm lấy nó: "Lớn thêm chút nữa là mẹ bế không nổi luôn rồi."
Nguyên Khang hơi đắc ý: "Con và anh A Tráng cao gần bằng nhau đấy! Sau này con sẽ cao hơn cả cha! Khỏe hơn cả bác luôn!"
"Giỏi giỏi giỏi!" Phong Ngọc Lan cười bỏ nó xuống rồi nắm tay nó về phòng lấy đồ: "Mẹ có vào thành phố mua đồ chơi mà tụi con thường thích đấy, đi xem nào."
Ăn xong bữa sáng thì một nhà ba người Phong Ngọc Lan vào thành phố mua chút quà bánh, định bụng sang nhà bác cả và chú ba chơi.
Bây giờ là ngày mùa, trong nhà bác cả ngoại trừ bác gái cả mang theo Yêu Muội và A Tráng thì mọi người đều ra đồng làm việc.
A Tráng đã bắt đầu đi học rồi, hôm nay là cuối tuần nên được ở nhà. Nguyên Khang chia sẻ đồ chơi của mình cho thằng bé, thậm chí còn mang theo một cái giống như đúc đưa cho thằng bé nhưng lại bị A Tráng làm hư rồi.
Về phần nhà chú ba thì ngay cả một người cũng không có, đều đi làm việc cả rồi.
Thế nên họ chỉ có thể quay trở về, đợi đến giữa trưa có người về nấu cơm thì lại sang.
Sáng sớm, cha Đường phải lên trấn trên để mua thịt, lúc ông trở về thì chưa đến chín giờ, đầu đầy mồ hôi, lúc đi mang theo bụng đói mà lúc về bụng vẫn còn đói.
Đi sớm để mua chút thịt tươi, mang theo bụng đói quay về là vì tiếc tiền không mua đồ ăn.
Cũng may trong nồi có đồ ăn nóng cho ông, cha Đường về ăn cơm xong thì cũng bắt đầu đi làm việc, Đường Minh Sơn cũng đi theo.
Phong Ngọc Lan ở nhà với mẹ Đường để dọn dẹp đồ ăn.
Nguyên Khang không rời cô nửa bước.
Nghe mẹ Đường kể mấy chuyện thú vị ở nhà ngang thì Phong Ngọc Lan cũng thường hỏi một chút về Tống Chi và chị dâu Vương, rất nhanh đã đến giờ cơm.
Hai người về nhà, rửa sạch tay bắt đầu nấu cơm.
Bây giờ ở ngoài đồng đang bận giẫy cỏ, sau khi làm xong đồ ăn thì Phong Ngọc Lan đeo ba lô, dắt theo Nguyên Khang đi ra đồng đưa cơm cho nhóm Đường Minh Sơn. Bởi vì đường khá xa nên giữa trưa họ sẽ không về.
Đội trưởng thấy họ đến thì rất bất ngờ, biết được rằng là do lo lắng cho người trong nhà nên đến xem thử thì ông cũng yên tâm.
Dọc đường đi đều có người chào hỏi Phong Ngọc Lan, cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Tới chỗ của Đường Minh Sơn thì Phong Ngọc Lan buông ba lô xuống, trải một tấm vải gai lên mặt đất, Đường Văn Tuệ qua giúp mang đồ ăn bên trong ra.
Để tiện cho người nhà đến đưa cơm, thường chỗ làm việc sẽ khá xa, người tính điểm sẽ phân những người cùng nhà làm một chỗ, thế thì đưa cơm cũng tiện.
Món chính cho bữa trưa là thịt hâm lại, mùi hương này khiến cho những người chưa được ăn món mặn ở gần đó đều ngoái lại nhìn.
Sau khi về đến nhà, Phong Ngọc Lan thấy mẹ Đường còn đang chờ họ ăn cơm: "Mẹ à, đã bảo mẹ ăn trước đi mà."
Cô đưa cơm rồi đợi người ta ăn xong mới quay về nên tốn chút thời gian.
"Mẹ bảo để mẹ đưa cơm con cũng không chịu, nếu không đợi các con về ăn cơm thì mẹ ăn cũng không ngon." Mẹ Đường cười tủm tỉm nói: "Mẹ hâm ở trong nồi đấy, nóng hổi luôn."
Phong Ngọc Lan cười bất đắc dĩ, nhưng cũng rất cảm động với tấm lòng của bà.
Buổi tối cũng là thịt, cha Đường mua năm cân thịt về.
Thịt xào, thịt hầm gì cũng có, ngay cả đồ ăn chay cũng đều là trứng chiên.
Nghĩ rằng ngày mai hai nguời quay về thành phố thì sẽ không thể làm đồ ăn ngon cho bọn họ được nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ngọc Lan giúp dọn dẹp nhà bếp rồi nói với mẹ Đường: "Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
Vì thế nên mẹ Đường đi theo cô vào phòng.
Phong Ngọc Lan lấy hai mươi đồng tiền trong túi đưa qua: "Con với Minh Sơn mỗi người một tháng có mười đồng, tụi con cầm tiền cũng không biết tiêu, mẹ lấy dùng đi nhé."
Mẹ Đường đè tay cô lại: "Đưa cái gì? Tiền mà các con đưa lần trước mẹ còn chưa tính sổ với các con! Còn có vụ không biết tiêu tiền à? Bây giờ không cần dùng thì sau này ắt có chỗ cần dùng."
"Vậy thì lần này mẹ nhận thì lần sau chúng con không đem về nữa." Phong Ngọc Lan cười tủm tỉm nhét vào túi của bà: "Chưa nói đến chuyện bồi bổ thân thể cho Nguyên Khang, cha mẹ cũng phải bồi bổ vào, người trong nhà khỏe mạnh thì con với Minh Sơn ở bên ngoài cũng an tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-159.html.]
Câu nói này chạm vào lòng của mẹ Đường.
Phải nói từ khi bà đến nhà ngang chăm sóc đứa nhỏ thì tinh thần ngày càng tốt hơn, từ tình trạng thuốc thang liên miên không dứt giờ lại trở thành một tuần chỉ sắc thuốc một lần.
"Nhiều quá." Mẹ Đường nhường nhịn một chút, thế mà lại bị Phong Ngọc Lan chặn lại.
"Không nhiều lắm đâu, đây đều là tấm lòng của tụi con, mẹ đừng từ chối, thế sẽ khiến cho tụi con giống người ngoài lắm."
"Nói cái gì đấy? Người ngoài cái gì?"
Mẹ Đường đành thu tay lại: "Các con còn trẻ, tháng ngày sau này còn dài, phải nghĩ cho bản thân một chút, chúng ta ở nhà ăn uống cũng không cần tiền, nhưng các con lại khác..."
Nghe mẹ Đường ngập ngừng lâu như vậy, Phong Ngọc Lan cũng hơi nóng lòng, mãi cho đến khi Nguyên Khang bước vào bảo hai người đi rửa chân thì hai người mới bước ra.
Biết được nhà thằng ba lại cho tiền, cha Đường suy nghĩ: "Những thứ cần dùng tiền chúng ta không có nhiều lắm, không thì cất giữ cho tụi nó, sau này cũng tiện hơn."
"Tôi cũng nghĩ thế." Mẹ Đường cười tủm tỉm gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Đường, Nguyên Khang và Phong Ngọc Lan ngồi trên xe bò, được anh hai Đường đưa đến huyện.
Bởi vì ngày mai Nguyên Khang phải học bài nên đi cùng nhau luôn.
"Phải ngoan nha." Phong Ngọc Lan ngồi chồm hỗm nói chuyện với Nguyên Khang: "Con trai không được mít ướt đâu."
Nguyên Khang khóc thút thít: "Con không khóc, mẹ ơi, nhớ chào hỏi Vĩnh Bình, thư con viết cũng đưa cho anh ấy nha."
"Được." Phong Ngọc Lan cười bế nó lên.
Đường Minh Sơn mua phiếu về, dặn dò Nguyên Khang đôi câu, sau đó lại nói chuyện với mẹ Đường trong chốc lát, chợt nghe có người hô xe vào thành phố sắp khởi hành rồi.
Thế nên hai người xách mấy đồ đạc mà nhà gửi vẫy tay với bọn họ, sau đó đi về phía chiếc xe bò bên kia.
Mẹ Đường nắm tay Nguyên Khang, sau khi nhìn thấy xe đi xa rồi thì mới dắt nó về nhà ngang.
Sau khi anh hai Đường đưa họ đến nhà ga thì trở về đội sản xuất, công việc ngoài đồng cũng không thể bị trì hoãn được, ít nửa ngày là ít vài điểm làm việc.
Tống Chi mua đồ ăn rồi quay về, trên đường bắt gặp mẹ Đường, cô ấy cười tủm tỉm xoa đầu Nguyên Khang: "Cha mẹ cháu về tỉnh thành rồi à?"
"Dạ." Nguyên Khang nắm tay cô ấy: "Mẹ bảo con gửi lời hỏi thăm dì Tống ạ."
"Tốt quá." Tống Chi lại cười tươi hơn, trong số đồ mà Hồng Kiến Quân đem về, ngoại trừ một chút đồ ăn thì còn có vài bộ quần áo mà Phong Ngọc Lan dành thời gian làm cho đứa nhỏ trong bụng của cô. Đường may không những kĩ càng mà vải cũng rất mềm mại, vừa nhìn đã biết là có lòng chọn lựa.
Ba người vừa nói vừa cười đi về phía nhà ngang, không biết rằng ở phía sau có người nhìn chằm chằm họ, người này chính là mẹ Phong.
Khi mẹ Phong về đến nhà, chị dâu Phong ưỡn bụng bước ra: "Mẹ, có mua kẹo không?"
"Đắt lắm, chỉ mua mì chay và muối thôi." Mẹ Đường lấy đồ đạc từ trong gùi ra.
Chị dâu Phong hơi bất mãn: "Trong bụng con đang mang cháu trai của nhà họ Phong các người đấy, không phải tối qua đã bảo sẽ mua kẹo về cho con sao?"
"Không đủ tiền." Mẹ Phong lấy cái túi rỗng ra ngoài: "Sáng nay lúc đi con chỉ đưa có ba hào thôi."
Vẻ mặt của chị dâu Phong hơi xấu hổ, cô ta nghĩ rằng mẹ chồng sẽ bỏ thêm tiền của bà ta ra mua nên đưa rất ít, thế mà mẹ chồng lại không hề có tiền riêng.
Từ lúc mang đứa nhỏ trong bụng thì tiền trong nhà đều bị cô ta giữ hết, không phải là do cô ta lo cái nhà này không biết củi gạo dầu muối đắt như thế nào sao, cái gì cũng cần đến tiền.
"Con nghe bảo sinh viên đều có tiền trợ cấp, một tháng nói không nhiều nhưng chắc là đến năm sáu đồng lận nhỉ? Hay là con đi làm thân với Phong Ngọc Lan nhé."
Mẹ Phong mím môi: "Giờ cánh nó cứng cáp rồi, mặc kệ sự sống c.h.ế.t của nhà mẹ đẻ luôn."
"Cái này thì có gì đâu, bỏ rơi mẹ ruột của mình thì sao có mặt mũi mà lên đại học được? Mẹ, chuyện này mẹ đi thương lượng với người nhà họ Đường đi, bọn họ có thể đưa tiền đó."
Mẹ Phong thấy cũng có lý, thế là bèn chọn lúc rảnh rỗi đi đến nhà họ Đường.
Bởi vì mẹ Đường đưa Nguyên Khang đến nhà ngang, mỗi tuần chỉ về ở có hai người nên lúc bà không ở nhà thì Đường Văn Tuệ sẽ là người nấu cơm.
Đường Văn Tuệ nghe thấy có người trong sân gọi tên mẹ của cô, thế nên vội chạy ra khỏi nhà bếp: "Ai đấy?"
Cuối cùng lại thấy một thím trông rất lạ mắt.
Người này là ai vậy?
"Thím tìm ai thế?"
"Tôi là mẹ của Phong Ngọc Lan, tôi đến tìm cha mẹ cô."
Mẹ của chị dâu ba?
Đường Văn Tuệ nheo mắt, cô vẫn nhớ lần này lúc chị dâu ba đi có dặn dò rằng, nếu có người của nhà họ Phong tới mượn tiền thì không được cho dù là một đồng.