Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:23:57
Lượt xem: 94
Buổi sáng có bốn tiết, tới lúc tan học thì đã hơn mười một giờ bốn mươi rồi, cô xách túi vội vàng xuống lầu, không ngờ Đường Minh Sơn đã vào trường của cô, chờ sẵn dưới lầu.
"Minh Sơn!"
Trong đám người, Phong Ngọc Lan chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy Đường Minh Sơn như trước, túi của anh cũng nặng trĩu, Đường Minh Sơn nhận lấy túi trong tay cô, thoải mái đi về phía trước: "Anh xem thời khóa biểu của mình rồi, gần như ngày nào cũng kín lịch."
"Anh là sinh viên ngành y, vậy thì chắc chắn việc học phải nặng hơn rồi, thế mới học để làm một bác sĩ giỏi được chứ."
Phong Ngọc Lan cười nói.
"Vậy anh phải học nghiêm túc thôi."
Đường Minh Sơn đáp lời.
Tới hai giờ chiều mới học tiếp, vậy nên cũng không cần hấp tấp về nhà nấu cơm làm gì, tiện thể nấu luôn đồ ăn cho bữa tối, vậy thì tối về hâm nóng là có thể ăn được rồi.
Nhưng đây là cách hay vào những lúc trời lạnh, chứ trời mà nóng thì nấu mới vẫn tốt hơn.
"Lớp bọn em có hai mươi bạn học, lớp các anh thì sao?"
Trong lúc nấu cơm, Phong Ngọc Lan cười hỏi.
"Chín."
Đường Minh Sơn đang rửa rau.
"Chín? Vậy thì ít quá, nhưng dù sao ngành này của các anh vốn có điểm trúng tuyển cao mà." Phong Ngọc Lan kinh ngạc một chút.
"Tính cả anh thì có tám bạn học năm, một bạn học nữ, lúc chọn chỗ, bảy người kia ngồi vây quanh bạn học nữ kia, chỉ mình anh ngồi đằng trước, lúc tự giới thiệu thì anh cũng xếp thứ nhất."
Đường Minh Sơn nói với vẻ bó tay.
Phong Ngọc Lan cười không ngớt, cũng kể về những chuyện thú vị đã xảy ra lúc tự giới thiệu trong lớp của mình.
Ăn cơm và dọn dẹp xong xuôi, Phong Ngọc Lan xem đồng hồ: "Một giờ mười phút, vẫn còn rất nhiều thời gian."
Vì buổi chiều còn phải đi học tiếp nên không nhóm bếp lò, bây giờ có hơi lạnh, vậy là Đường Minh Sơn đặt tay cô vào lòng mình rồi bọc lại.
Hai người ngồi đó lẳng lặng ôn tập những nội dung học được vào buổi sáng, tới một giờ bốn mươi thì khóa cổng sân lại rồi quay về trường học.
Lúc Phong Ngọc Lan đến phòng học thì nghe thấy bọn họ đang thảo luận về chuyện lớp trưởng, La Thanh Hồng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thấy cô tới thì ra sức vẫy tay với cô: "Đồng chí Phong, lại đây ngồi này!"
"Tới ngay." Phong Ngọc Lan rất thích La Thanh Hồng, bước nhanh tới cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, tiện thể bỏ túi vào trong hộc bàn, sau khi biết thời khóa biểu thì chỉ cần mang sách theo chương trình học là được, không phải xách nặng như buổi sáng nữa.
"Buổi sáng chị thấy em đi cùng một người, là đối tượng của em sao?"
"Chồng em đấy ạ, bọn em đã kết hôn được vài năm rồi."
La Thanh Hồng giơ ngón cái lên: "Xứng đôi! Cậu ấy cũng là sinh viên sao?"
"Dạ, ở Đại học Y khoa đối diện ạ." Phong Ngọc Lan gật đầu.
"Tốt quá." La Thanh Hồng lộ ra một chút hâm mộ: "Năm nay chồng chị không thi đỗ nên chỉ có một mình chị về thành phố thôi."
Không nói kỹ hơn nữa, sau khi Phong Ngọc Lan cổ vũ hai câu thì cũng không truy hỏi.
Cuộc sống đại học cứ bắt đầu như thế, vào cuối tuần đầu tiên, bọn họ nhận được mấy lá thư, có cái được gửi từ quê quán, cũng có thư của Tống Chi.
Thư ở quê quán là do Đường Văn Tuệ viết, nói mọi chuyện trong nhà đều ổn, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Còn thư của Tống Chi thì lại khiến Phong Ngọc Lan phải cau mày.
"Sao thế?"
Đường Minh Sơn vừa cất thư được gửi từ quê tới, bước ra thì thấy cô như vậy.
"A Chi nói cô ấy suýt sinh non."
Phong Ngọc Lan mím môi: "Nói là cha mẹ chồng cô ấy tới nhà ngang, mượn lý do chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy nên nhất quyết muốn bọn họ dọn về nhà ở, A Chi không muốn, cuối cùng mẹ chồng cô ấy kéo cô ấy, cô ấy giãy giụa mấy cái rồi mất thăng bằng, đầu tiên là ngã đụng vào góc bàn, sau đó thì ngã xuống đất."
"Đồng chí Hồng không có ở nhà?"
"Không có, có lẽ là tranh thủ lúc anh ấy vắng nhà để tìm tới." Phong Ngọc Lan thật sự thấy giận: "Nếu không phải thím Điền nghe thấy động tĩnh rồi vọt vào thì có khi đứa bé này mất thật rồi!"
"Cha mẹ chồng cô ấy không đỡ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-153.html.]
"Hết hồn, lại sợ nữa, nghe thấy A Chi bảo bọn họ đưa mình đi bệnh viện thì đứng sững sờ tại chỗ không nói câu nào! Anh nói xem chuyện này ồn ào tới khi nào..."
Phong Ngọc Lan gấp thư lại: "Trong thư nói sau khi đồng chí Hồng chạy tới bệnh viện đã cãi nhau một trận với cha mẹ mình, nếu bọn họ lại tới nhà ngang ép A Chi, anh ấy sẽ bán công việc này đi, dẫn A Chi tới chỗ khác để sống."
Đường Minh Sơn gật đầu: "Thật sự là quá trớn rồi, vốn dĩ sức khỏe của đồng chí Tống không được tốt lắm."
Cho dù đó có là tinh thần hay sức khỏe.
"Đúng vậy."
Phong Ngọc Lan gật đầu, cầm lấy bức thư rồi đi đến thư phòng nhỏ: "Em phải viết vội một lá thư cho cô ấy mới được, còn phải mua thêm một chút thức ăn ngon cho cô ấy và mẹ của cô ấy đem về nữa."
"Vậy để anh đi mua." Đường Minh Sơn đứng lên.
Phong Ngọc Lan đã viết ra một danh sách, rồi nhờ Đường Minh Sơn đi mua.
Cô còn chia ra và viết lại thư hồi âm cho nhà cũ và Tống Chi, bạn bè của Tống Chi có thể nói là rất ít, ít đến nỗi mà người bạn tốt nhất của cô ấy cũng chỉ có Phong Ngọc Lan.
Qua bức thư, Phong Ngọc Lan có thể cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực của đối phương, cô suýt chút nữa đã mất thêm một đứa con.
Đầu tiên là bởi vì phía bên thông gia của em gái của chồng cô, lần này nếu là vì nhà chồng mà lại mất đi thêm một đứa con nữa, thì cô và Hồng Kiến Quân e rằng có lẽ sẽ không thể đi tiếp được nữa.
Lá thư của Phong Ngọc Lan và tất cả đống đồ mà Đường Minh Sơn vừa mua xong đều được gửi về.
Vài ngày sau, bác Ngô gọi điện cho mẹ Đường để đến đón Nguyên Khang về nhà ngang: "Thư của nhóm người đồng chí Phong đã được gửi tới kèm với mấy món đồ khác, tất cả đều được đồng chí Hồng Kiến Quân mang đi trước rồi, bà lên lầu tìm nó để lấy đồ đi."
"Vâng."
Biết Tống Chi cũng viết thư, mẹ Đường mỉm cười gật đầu, Nguyên Khang thật sự rất vui vẻ, cực kỳ hoạt bát mà chạy tới trước mặt bà: "Cha và mẹ có gửi thư đến ạ!"
“Đúng vậy, đi từ từ thôi.” Mẹ Đường cười tủm tỉm dặn dò, lúc bà đi lên lầu thì gặp được những người quen đang đi xuống lầu nên bà cũng chào hỏi bọn họ.
Tống Chi đang nấu cơm, thấy bọn họ trở về thì vội vàng chạy lại nói: "Thím à, tối hôm nay ăn cơm ở nhà cháu đi ạ, cháu chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết cả rồi."
“Đúng vậy ạ, nha thím.” Hồng Kiến Quân cũng cười híp mắt, còn dẫn Nguyên Khang vào nhà: "Mau đến đây, cha mẹ Nguyên Khang gửi về rất nhiều đồ.”
Mẹ Đường nghe thấy vậy thì cũng không khách sáo nữa, sau khi vào nhà thì lấy thư và một vài thứ khác đem về nhà trước, sau đó thì đếm sáu quả trứng gà rồi mang đến nhà Tống Chi, bà đã cất tất cả vào tủ nhưng kết quả lại bị Tống Chi lấy ra rồi rang hết tất cả lên.
Trước khi đi ngủ, Tống Chi đọc lại bức thư mà Phong Ngọc Lan viết cho cô ấy thêm một lần, cô ấy đã đọc sách mấy năm rồi nên cũng có thể hiểu được, cũng có thể viết được thư.
“Bột củ sen này tốt như vậy, nhất định là không rẻ.” Hồng Kiến Quân bưng đến cho cô ấy một bát bột củ sen có đường.
Tống Chi cất thư đi, cầm lấy cái bát: "Đúng vậy, cô ấy thích ăn bánh ngọt mà em làm, ngày mai em sẽ làm, làm xong rồi thì anh đi xem thử đội vận tải có ai đi tỉnh thành không, nhờ người đó giúp chúng ta một chút, chúng ta sẽ trả thù lao đầy đủ."
“Quan hệ của anh ở đội vận tải không tồi.” Hồng Kiến Quân lại bưng nước tới để rửa chân cho cô ấy: “Chúng ta không cần dùng đến tiền đâu, chỉ cần mời anh ta hút một bao thuốc là được.”
Tống Chi cúi đầu nhìn người đàn ông đang rửa chân cho mình, ánh mắt có chút nóng lên: "Anh Quân, em có mâu thuẫn như vậy với bọn họ, không phải sẽ khiến anh rất khó làm việc hay sao?"
"Khó làm cái gì chứ, cha anh che chở mẹ anh, vì vậy anh nhất định cũng phải che chở cho em, anh rất thích bắt chước điểm này của ông ấy, hơn nữa: "Hồng Kiến Quân vỗ nhẹ vào bắp chân của cô ấy: "Cũng không phải là lỗi của em, nên đừng suy nghĩ lung tung, mau uống hết bột củ sen đi."
"Dạ."
Phía bên này, mẹ Đường vẫn còn chưa mở thư ra, dù sao bà cũng không biết được mấy chữ, thầm nghĩ ngày mai là thứ sáu, lúc gần tối chờ thằng hai đến đón bọn họ về nhà, bà sẽ đưa cho Văn Tuệ xem trong thư viết cái gì.
Về phần đồ ăn, bà cũng chia cho Nguyên Khang một ít, bản thân cũng không ăn bao nhiêu.
Nguyên Khang đau lòng nhìn bà, vì vậy cậu nhóc đã lấy một ít phần của mình và nhét qua.
Khi họ trở về nhà vào chạng vạng tối hôm sau, cả gia đình ngồi vây quanh nhau cùng lắng nghe Đường Văn Tuệ đọc thư.
"... Giờ học của Minh Sơn nhiều hơn một chút, trừ điều đó ra thì mọi thứ đều ổn, mọi người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, chớ phải suy nghĩ nhiều."
Ở trong thư, bọn họ mô tả tình hình của bọn họ ở tỉnh thành một phen, rồi lại thăm hỏi mọi người trong gia đình.
"Những thứ này đều do Phong Ngọc Lan bọn họ gửi về, thật sự ăn rất ngon." Mẹ Đường mở từng món một ra và chia cho bọn họ ăn.
Phân lượng rất nhiều, nên bà đã giữ một phần nhỏ ở nhà ngang, phần còn lại thì lấy ra cho mọi người ăn.
“Mẹ, con dựa theo nguyện vọng của chị dâu ba bọn họ mà thu dọn chia ra làm hai phần, cái này gửi đến nhà bác cả và nhà chú ba.”
Đường Văn Tuệ xách đồ đã được cô ấy đóng gói đàng hoàng lên rồi nói với mẹ Đường một tiếng.
"Đi thôi ạ."
Mẹ Đường gật đầu.