Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:23:34
Lượt xem: 102

Cất sách vào túi, Đường Minh Sơn xách túi đi cùng Phong Ngọc Lan bọn họ ra khỏi tiệm sách, thấy bên kia có bán hạt dẻ ngào đường, Phong Ngọc Lan đi qua mua hai túi, một túi cho Vĩnh Bình, một túi khác để bọn họ ăn.

Vĩnh Bình vô cùng ngượng ngùng, lúc nhận lấy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, bị Đường Minh Sơn xoa đầu đinh một hồi.

Chặng về cũng đi con đường kia, trí nhớ của hai người cũng tính tốt, đã nhớ rõ đường đi rồi.

Nhưng khi về đến nhà, Phong Ngọc Lan vẫn lấy giấy để ghi lại tuyến đường, nói với Đường Minh Sơn đang nhóm bếp lửa bên cạnh: "Nếu như quên thì xem cái này."

"Được."

Đường Minh Sơn cười đáp lời.

Sau khi nhóm bếp lò xong, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn ngồi giữa phòng khách để đọc sách vừa thuê về.

Đọc sách khiến thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã sắp giữa trưa, giữa trưa cậu Lưu không quay về ăn cơm, ông ấy ăn ở căng-tin, vậy nên hai người nấu mì trứng gà để ăn, ăn xong thì dọn dẹp lại nhà bếp rồi ra ngoài tản bộ.

Lúc ra thì nhìn thấy Vĩnh Bình đứng ở cổng sân nhà mình, nhìn mấy cô bé đang nhảy dây chun trong ngõ nhỏ với vẻ hơi hâm mộ.

"Vĩnh Bình, có thể phiền cháu dẫn chúng ta đi dạo ở hẻm Trường Nhai được không? Ví dụ như đi thế nào để tới hai trường đại học kia nhanh hơn?"

Phong Ngọc Lan cười hỏi.

Hai mắt Vĩnh Bình sáng ngời, quay đầu kêu một tiếng bà nội, sau khi nói một tiếng với thím Lâm thì theo chân bọn họ đi ra ngoài.

Lúc thím Lâm đi ra thì Vĩnh Bình bọn họ đã đi được một lát rồi.

Ông cụ ở nhà đối diện đang ngồi trước cửa nhà mình, cầm trong tay gậy chống.

"Hai vợ chồng trẻ kia đều là người tốt." Ông cụ cười rồi chỉ vào mấy cô bé, sau đó nói với thím Lâm.

Thoáng cái thím Lâm đã hiểu ra ngay, chân của Vĩnh Bình nhà bà ấy có tật, ngày xưa sức khỏe cũng không tốt nên luôn giữ thằng bé ở nhà không cho ra ngoài chơi, vậy nên không thân thiết lắm với đám trẻ trong ngõ, hơn nữa còn có vài nhà dặn con mình không cho bọn chúng tiếp xúc nhiều với Vĩnh Bình, thế nên Vĩnh Bình chỉ có thể lén lút xem người khác chơi thôi.

"Đúng vậy, toàn là người tốt."

Nhớ tới hạt dẻ ngào đường mà Vĩnh Bình mang về, thím Lâm đứng một lát rồi đóng cửa sân đi ra ngoài.

Chờ tới khi Phong Ngọc Lan bọn họ trở về đã là một tiếng sau.

Thím Lâm không ở nhà, Phong Ngọc Lan bảo Vĩnh Bình theo bọn họ vào nhà sưởi ấm.

Vĩnh Bình vui vẻ hân hoan đi theo, chờ tới khi thím Lâm trở về thì thấy bên sân nhà họ mở một cánh cổng, cười tủm tỉm đứng trước cổng sân hô một tiếng.

Đường Minh Sơn và Vĩnh Bình cùng bước ra khỏi nhà phía đông, thím Lâm vẫy tay với Vĩnh Bình, Vĩnh Bình chạy tới nắm tay bà ấy.

"Tiểu Đường, buổi tối dẫn vợ cháu sang đây ăn ăn tối chung nhé, bảo lão Lưu đi cùng luôn, đừng từ chối."

Thím Lâm đã nói thế, tất nhiên Đường Minh Sơn sẽ đồng ý rồi.

Lúc Phong Ngọc Lan ra khỏi bếp thì không thấy Vĩnh Bình đâu, còn nghe Đường Minh Sơn nói chuyện buổi tối sang nhà cách vách ăn cơm.

Vừa rồi cô đang nhồi bột, buổi tối tính hấp bánh bao bao cuốn: "Vậy để lát nữa em hấp bánh bao cuốn xong rồi mang sang đó ăn chung."

Đường Minh Sơn gật đầu, thấy tóc cô hơi rối nên dắt cô vào nhà chính, sau đó lấy lược gỗ ra buộc tóc lại cho cô.

Vẫn dùng cái kẹp tóc hình bươm bướm kia.

Sắp sáu giờ, cậu Lưu chạy xe đạp vui vẻ hớn hở về nhà, kết quả khi dừng lại trước cửa nhà mình thì phát hiện cửa bị khóa rồi, ông ấy lập tức sửng sốt.

Sau đó xuống xe đạp, chuẩn bị vào sân nhà mình thì chú Lâm tò mò nhìn sang: "Sao thế?"

"Trong nhà không có người." Cậu Lưu vừa nói vừa móc chìa khóa ra tính mở cửa.

"Ông Lưu, bà nội mời ông buổi tối sang đây ăn cơm." Lúc này Vĩnh Bình chạy chậm ra, nắm lấy tay ông nội nhà mình, cười nhìn cậu Lưu rồi nói.

Lúc này Đường Minh Sơn cũng đi ra, gọi một tiếng cậu cả, cậu Lưu hiểu ngay là chuyện gì đang diễn ra, cười tủm tỉm đáp lời, mở cổng sân dựng xe đạp gọn gàng, lại xách một bình rượu đi ra, đóng cửa sân lại mới vào sân của nhà họ Lâm.

Lúc này Phong Ngọc Lan đang giúp đỡ dưới bếp.

Nhân khẩu ở nhà họ Lâm có vẻ đơn giản, vợ chồng thím Lâm chỉ có hai đứa con trai, con cả là thanh niên trí thức xuống nông thôn, con út thì làm kế toán ở một nhà máy, còn Vĩnh Bình thì không phải con cháu nhà họ Lâm, thằng bé bị người ta bỏ lại ở đầu hẻm Trường Nhai.

Một đứa bé nho nhỏ, trên người chỉ quấn một lớp vải bố, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu vậy.

Hôm đó đúng lúc thím Lâm bắt gặp vào sáng sớm, vài ngày sau vẫn không tìm được là ai bỏ con, ban đầu Cục cảnh sát tính đưa thằng bé tới cô nhi viện, nhưng thím Lâm và chú Lâm cảm thấy nếu đã có duyên thì đó chính là con cháu nhà họ Lâm, vì thế nên giữ lại.

Mãi đến nửa tháng sau mới phát hiện hai chân thằng bé không dài bằng nhau, chân phải ngắn hơn một chút.

Bọn họ đoán, có lẽ đây là nguyên nhân khiến Vĩnh Bình bị vứt bỏ.

Thím Lâm nấu một nồi xương sườn to, xào mấy đĩa rau xanh, nấu cơm, Phong Ngọc Lan còn mang nhiều bánh bao cuộn tới đây như thế, thêm cả rượu mà cậu Lưu mang tới, có thể nói là phong phú như đang ăn Tết vậy.

Vẻ ngoài con chú út Lâm giống chú Lâm khoảng sáu phần, anh ấy và Đường Minh Sơn ngồi cùng một chỗ, Phong Ngọc Lan thì ngồi giữa Vĩnh Bình và thím Lâm.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau khi giúp đỡ nhau dọn dẹp, ba người Phong Ngọc Lan quay về nhà cách vách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-152.html.]

Đường Minh Sơn đi nấu nước rửa chân, Phong Ngọc Lan giúp cậu Lưu nhóm bếp lò ở nhà chính lên, bây giờ vẫn còn hơi lạnh nên buổi tối phải có bếp lò mới ấm được.

Cậu Lưu uống hơi quá chén, bây giờ đang ngồi cạnh bàn trong nhà chính, miệng lẩm bẩm tên vợ mình.

Phong Ngọc Lan nghe mà thấy hơi chua xót.

Chờ Đường Minh Sơn giúp cậu Lưu rửa chân và mặt, đỡ người vào nhà nghỉ ngơi xong thì Phong Ngọc Lan cũng rửa mặt xong rồi, đang ngồi đọc sách cạnh bếp lò trong phòng khách ở phòng phía đông.

Nơi đã được nối điện cũng tiện thật, lúc đọc sách cũng sáng hơn so với dùng đèn dầu.

"Thu dọn xong rồi sao?"

Thấy Đường Minh Sơn bước vào, Phong Ngọc Lan cười hỏi.

"Ừ, anh cũng đặt bếp lửa và giữa nhà rồi." Đường Minh Sơn thuận tay cầm cuốn sách mình đặt trên kệ lúc trước, ngồi xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan: "Vẫn luôn gọi tên mợ."

"Hồi nãy em cũng nghe thấy." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Nghe thím Lâm nói, cũng nhiều năm rồi con gái cậu cả vẫn chưa về, tính tình hai người đều cứng đầu."

"Đúng vậy." Đường Minh Sơn thở dài: "Nhà ai cũng có vấn đề riêng, cũng may vấn đề của nhà mình còn đơn giản."

Vấn đề lớn nhất của nhà họ, chính là thân thế của Nguyên Khang.

Phong Ngọc Lan nghe thế thì nắm lấy cổ tay của anh: "Đó là vì anh không quan tâm."

Đường Minh Sơn cười khẽ.

Cửa nhà chính đã đóng lại rồi, anh thò lại gần hôn lên môi Phong Ngọc Lan.

Vì thế không xem nổi sách nữa, Đường Minh Sơn ôm Phong Ngọc Lan vào phòng rồi quay ra tắt đèn, xách bếp lửa vào phòng, một đêm cảnh xuân ngủ ngon.

Hôm sau, họ ăn bánh bao cuộn đã hấp sẵn từ hôm qua, cùng với canh rau xanh, sau khi có món nóng vào bụng thì cậu Lưu cảm thấy mình tỉnh táo hơn gấp trăm lần.

Sau khi ông ấy ra ngoài, Phong Ngọc Lan bọn họ cũng đi tới trường học, mỗi người tự đi dạo trường của mình xong, hai người Đường Minh Sơn lại đi mua thức ăn rồi về nhà nấu cơm trưa.

Buổi chiều thì ở nhà đọc sách.

Vĩnh Bình cũng rất thích tới tìm họ để chơi, Đường Minh Sơn làm một món đồ chơi liên hoàn móc vào nhau bằng sắt cho thằng bé, để cho thằng bé tự mày mò.

Thằng bé thích lắm, cũng khiến mấy đứa trẻ trong hẻm quan sát, cuối cùng Vĩnh Bình và bọn chúng chơi rất vui vẻ trong hẻm.

Thím Lâm cười tủm tỉm đứng ở cửa sân nhìn, ông cụ ở cách vách ra ngoài tản bộ, sau khi nhìn thấy món đồ chơi của bọn nhỏ thì hỏi.

"Chú út của thằng bé làm cho à?"

"Không phải, là chú Tiểu Đường của thằng bé làm." Thím Lâm trả lời.

Ngoài sân vô cùng náo nhiệt nhưng Phong Ngọc Lan bọn họ cũng chỉ nghe thấy được một chút âm thanh, tới chạng vạng, cậu Lưu trở về còn mang theo lỗ tai heo, nói là để ăn mừng ngày mai bọn họ nhập học.

"Giữa trưa em sẽ chờ anh ở đây."

"Được."

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn tách ra ở lối rẽ, lúc này có rất nhiều người ở cổng hai trường học, có lớn tuổi, cũng có trẻ tuổi.

Tìm được lớp của mình, Phong Ngọc Lan xách túi vải bố đi vào, tìm tạm một chỗ để ngồi xuống.

Người vào phòng học càng lúc càng nhiều, cuối cùng người ngồi xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan là một người phụ nữ có làn da ngăm đen, trông đã hơn ba mươi tuổi.

Cô ấy nhiệt tình chào hỏi với Phong Ngọc Lan: "Bạn học à, trông em xinh thật đó."

Cô ấy còn đặt tay cạnh tay của Phong Ngọc Lan để so sánh thử: "Chị đen thật đấy."

"Em giống người trong nhà, không dễ bắt nắng." Phong Ngọc Lan thuận miệng nói.

Đối phương nhếch môi cười, buông tay xuống: "Vậy thì tốt quá, chứ chị vừa phơi là đen ngay, hơn nữa năm sau còn đen hơn năm trước..."

Hai người nói chuyện một lát thì một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi bước vào.

"Các bạn học, xin hãy giữ trật tự..."

Tiết đầu tiên là tự giới thiệu, bạn ngồi cùng bàn với Phong Ngọc Lan tên là La Thanh Hồng, vốn là người thành phố nhưng mấy năm trước xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, lần này thi đậu đại học rồi mới xin quay về thành phố.

Trong lớp có tám người vượt qua kỳ thi đại học để làm sinh viên khóa này giống như Phong Ngọc Lan, còn thanh niên trí thức quay về thành phố giống như La Thanh Hồng thì có mười hai người.

Trong lớp có tổng cộng hai mươi bạn học.

Người lớn tuổi nhất trong số đó đã bốn mươi hai tuổi rồi, còn người trẻ nhất chính là những sinh viên tốt nghiệp khóa này, mười chín tuổi.

Tiết thứ hai là phát sách vở.

Túi mà Phong Ngọc Lan mang tới đã căng đầy rồi, cô vừa xem thời khóa biểu được phát xuống vừa cầm bút viết tên mình lên sách vở.

Tiết thứ ba thì bắt đầu chính thức vào học, các giảng viên đều khá lớn tuổi rồi, học thức uyên bác, giảng dạy cũng khá dí dỏm, Phong Ngọc Lan nghe rất hăng say.

Cuốn vở mới được mang đến cũng được ghi chép rất nhiều thứ.

Loading...