Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:27:14
Lượt xem: 116
Sau bữa tiệc, Phong Ngọc Lan phát hiện thái độ của chị dâu họ đối với mình thay đổi rất nhiều, cô ta vô cùng kính trọng Phong Ngọc Lan, còn nói những lời như đã khiến cho phụ nữ chúng ta nở mặt.
Mẹ Đường phát hiện ra thì nói với Phong Ngọc Lan: “Cô ta thấy con có bản lĩnh, không còn là em dâu họ mà trước đây cô ta muốn ức h.i.ế.p là có thể ức h.i.ế.p được nữa.”
Phong Ngọc Lan cười: “Trước đây con cũng đâu dễ bị ức hiếp.”
Mẹ Đường gật đầu liên tục, rồi lại định đưa tiền cho họ nhưng bị hai người Phong Ngọc Lan từ chối.
“Bọn con có tiền trong tay, sau khi bán công việc đi, còn có thêm một khoản nữa, dùng nó để trang trải cho hai đứa hết đại học cũng không vấn đề gì.”
Trong nhà có tổng cộng ba ngàn đồng, còn có rất nhiều phiếu lương thực, phiếu vải và phiếu dầu, đúng thật là không cần người nhà lo lắng.
Lúc thuê căn nhà ở nhà ngang, trên giấy đã nói rõ, tiền nhà một năm đóng một lần, tiền này do Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng trả, hơn nữa mỗi tháng sẽ đưa tiền sinh hoạt cho mẹ Đường, bà chăm sóc Nguyên Khang ở bên đó cũng rất vất vả.
Cô đã bàn bạc hết với Đường Minh Sơn, mỗi tháng đưa mẹ Đường mười lăm đồng, thêm bốn phiếu thịt, bốn phiếu dầu.
Kết quả mẹ Đường lại không vui: “Sau này cứ cách vài hôm thằng hai sẽ mang rau cải đến nhà ngang cho mẹ, mẹ chỉ cần mua ít thịt, tiêu chút tiền, sao lại phải đưa tận mười lăm đồng vậy, không được!”
“Dầu củi không cần tiền sao? Tiền nước không phải tiền sao? Mùa đông không cần mua than đá à?” Đường Minh Sơn tính hết ra cho bà.
Cuối cùng, mẹ Đường chỉ lấy mười đồng một tháng, hai phiếu thịt một phiếu dầu.
Nếu không thì để hai người tự chăm Nguyên Khang.
Vì thế họ tranh luận mất hai ngày, cuối cùng Phong Ngọc Lan họ đồng ý với yêu cầu của mẹ Đường.
Vì để chăm Nguyên Khang tốt hơn nên mẹ Đường đã đưa Nguyên Khang về nhà ngang, bắt đầu công việc đưa đón Nguyên Khang.
Tống Chi và thím Điền còn cố ý đến nhà nói chuyện với mẹ Đường, dần dần cũng quen biết nhau.
Còn chị dâu Triệu ở bên cạnh, mẹ Đường có nghe Đường Minh Sơn nhắc đến chuyện xảy ra vào thời gian trước, cho nên không hề nhiệt tình với cô ấy, chỉ cần ngoài mặt không đụng chạm gì là được.
Cuộc sống của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn dưới quê có thể nói là tự do tự tại, ở với anh hai Đường và chị dâu hai Đường không phải lên núi thì là ở nhà làm đồ ăn.
Còn Nguyên Khang họ thì cuối tuần sẽ được anh hai Đường đón về nhà.
Thấy chiếc xe đạp để không, Phong Ngọc Lan thấy hai người Nguyên Khang được đón về, rồi lại nhìn sang anh hai Đường đang trả chiếc xe bò, sau đó quay đầu nhìn Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn lập tức hiểu ra.
Buổi tối đợi sau khi Nguyên Khang ngủ say thì Đường Minh Sơn cười hỏi: “Muốn bán xe đạp của mình đi mua lại chiếc xe bò sao?”
“Anh nghĩ đi, chúng ta thì đi học, thời gian đạp xe cũng ít đi, để không đó cũng sẽ bị gỉ sét, chi bằng nhân lúc nó còn có giá bán đi, mua xe bò về, anh thấy thế nào?”
Sau này đất đai sẽ được thầu, bò cũng được dùng nhiều hơn.
“Xe đạp là quà anh tặng cho em.” Đường Minh Sơn ôm lấy cô: “Em muốn làm thế nào cũng được, nghe theo em cả.”
“Vậy thì giao cho anh, anh bán xong thì mua con bò về nhé.”
Phong Ngọc Lan ngáp một cái rồi nói.
Đường Minh Sơn hôn lên trán cô: “Được.”
Ngày hôm sau, sau khi biết hai người họ quyết định như thế thì cha Đường và những người khác đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy hai người quá thiệt thòi.
“Nếu như vậy thì một năm này hai đứa không cần đưa tiền cho mẹ nữa.” Mẹ Đường vỗ lên đùi quyết định: “Nếu không thì đừng bán chiếc xe đạp này, để đó cho dù bị gỉ thì cũng tốt.”
“Nửa năm.”
Đường Minh Sơn nhượng bộ.
Một năm quá dài, một tháng mười đồng, một năm sẽ là một trăm hai mươi đồng.
“Được.” Cha Đường gật đầu.
Vì thế, Đường Minh Sơn nhờ Dương Bảo Quốc thu mua lại chiếc xe, đổi lại được một trăm năm mươi đồng tiền mặt về, vì xe đạp được họ bảo quản rất tốt, trừ một số chỗ bị trầy xước thì trông cũng còn mới đến tám mươi phần trăm.
Cho dù là bán chợ đen, một chiếc có giá hai trăm bảy mươi đồng, mới tám mươi phần trăm trả họ một trăm năm mươi đồng cũng không tệ.
Một trăm năm mươi đồng này được Đường Minh Sơn mang về nhà, cha Đường cũng lấy năm mươi đồng bỏ vào, đem hết đi tìm đội trưởng, nhờ ông ấy mua giúp một con bò.
Đội trưởng không nói gì thêm, cưỡi xe bò đưa cha Đường họ đến bên công xã xin mua bò.
Khi Phong Ngọc Lan họ làm xong bữa tối, không lâu sau, Đường Minh Sơn và cha Đường đã dắt một con bò lớn về nhà.
"Cũng may đấy. Con trâu này vốn đã bị người của đội sáu ngắm trúng rồi." Cha Đường mặt mũi hồng hào nói: "Kết quả là không hiểu sao bọn họ lại đổi ý không cần nữa. Người bên công xã đang nổi nóng thì bọn cha tới, thành ra con trâu này được bọn cha mang về nhà nuôi."
Nguyên Khang và A Tráng dừng việc đi loanh quanh trong sân, đổi thành đi loanh quanh con trâu. Phong Ngọc Lan cũng bước lên phía trên nhìn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-143.html.]
Con trâu lớn này trông cực kỳ có tinh thần, rất cường tráng, sừng trâu cũng rất dài. Phong Ngọc Lan giơ tay ra sờ thử lên cổ nó một cái, thấy nó vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho cô sờ.
"Là trâu đực, mới hơn một tuổi." Đường Minh Sơn nói.
"Mới hơn một tuổi mà đã lớn thế này rồi sao?"
Trong mắt mẹ Đường tràn ngập yêu thích.
"Ài tốt quá." Cha Đường cười híp mắt nói.
"Sau này con sẽ cắt cỏ cho trâu ăn! Để nó ăn no uống kỹ!"
Anh hai Đường vỗ n.g.ự.c nói.
Cả nhà bác cả Đường và chú ba Đường cũng tới.
Đám người cùng vòng tới vòng lui xung quanh con trâu lớn, đứng nhìn chằm chằm.
Xuân Phân còn cúi xuống nhìn kỹ bốn móng trâu rồi lên tiếng: "Trông rất khoẻ mạnh."
"Đúng thế. Đội trưởng cũng đã nhìn giúp cho rồi bọn bác mới lấy đấy." Cha Đường gật đầu.
"Thấy người nhà kia tự nhiên không lấy nữa nên bọn bác cũng tưởng là con trâu này có bệnh gì đó."
"Đúng là phải cẩn thận một chút. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Bác cả Đường hỏi.
"Cộng thêm mấy khoản phụ phí nữa là tầm khoảng hai trăm. Trong đó hơn một nửa là vợ chồng thằng ba cho."
Cha Đường đáp lại.
Người lớn đứng ở bên kia nói chuyện tiền nong, còn bên phía mấy người Phong Ngọc Lan thì đang nghĩ xem chỗ nào cỏ mọc nhiều để cho trâu ăn.
"Trong đội chúng ta thì đội sản xuất có một con, nhà đội trưởng có một con, bây giờ nhà chúng ta có một con nữa là tổng cộng được ba con. Không cần phải băn khoăn về vấn đề cỏ cho trâu ăn đâu."
Trâu không nhiều nên tất nhiên cũng không có quá nhiều cạnh tranh trong mảng thức ăn của chúng. Cỏ cho trâu và cỏ cho heo là hai việc khác nhau. Hơn nữa cỏ cho heo thì có thể cắt trong đồng ruộng được nên cũng chẳng có gì mâu thuẫn.
Nhà có trâu mới thì cần phải làm hai việc. Việc đầu tiên là xây chuồng cho trâu, việc thứ hai là làm xe trâu.
Cả hai chuyện này, người trong nhà bọn họ đều có thể làm được. Anh hai Đường thích mày mò làm đồ gỗ, mấy cái ghế cái bàn trong nhà phần lớn đều là do anh ấy làm ra cả.
Buổi sáng hôm sau, Phong Ngọc Lan vừa mới thức dậy đã thấy anh hai Đường đang chùi sân. Hoá ra tối hôm qua nhà họ buộc trâu ở trong sân nên sáng nay nó bậy ra không ít chất thải.
Cứt trâu cũng là đồ tốt, có thể dùng làm phân bón cho đất màu mỡ. Chỉ là bây giờ đã bị anh hai Đường xúc hết đi ra bón cho vườn rau rồi.
Sau khi xúc hết cứt, thấy trong sân hơi mùi nên anh ấy mới dội nước cọ rửa.
Nguyên Khang và A Tráng đã dậy từ sáng sớm, đang không ngừng xoay quanh con trâu. Đám Xuyên Tử nghe nói nhà Nguyên Khang mới mua trâu thì ăn vội bữa sáng rồi chùi miệng chạy qua đây.
Trong sân lúc này không chỉ nhiều con nít mà người lớn cũng nhiều. Tất cả mọi người đều tới để xem trâu.
Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường bê hết tất cả ghế ngồi trong nhà ra ngoài sân rồi mà vẫn không đủ chỗ ngồi.
"Không cần phiền phức vậy đâu. Chúng tôi chỉ tới xem trâu một chút thôi."
Người trẻ tuổi khoát tay tỏ ý không cần ngồi.
Đoàn người cứ tới xem trâu như vậy đến tận trưa, mãi đến khi tới giờ nấu cơm trưa mới lục tục quay về nhà mình.
Cơm trưa vừa lúc chín tới, mùi vị hơi mặn nên mẹ Đường bỏ thêm vào đó chút đường, ăn rất thơm ngon. Phong Ngọc Lan húp liền hai tô.
Buổi chiều Nguyên Khang làm bài tập toán mà Đường Minh Sơn giao cho mình rồi lại học thuộc lòng hai bài thơ, xong xuôi mới chạy theo đám Xuyên Tử ra ngoài chơi.
"Không được đi nghịch nước, nhớ chưa?"
Phong Ngọc Lan nhắc nhở.
"Vâng nhớ rồi ạ!"
Nguyên Khang gật đầu liên tục, vung bàn tay nhỏ bé lên, chạy theo đám bạn nhỏ của mình.
Một lúc sau, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường cùng đeo gùi cầm lưỡi liềm đi ra cắt cỏ cho trâu. Đường Văn Tuệ ở nhà giúp mấy người Đường Minh Sơn xây chuồng trâu.
Đường Văn Cường và anh họ cả cũng qua giúp đỡ.
Chuồng trâu được xây lên bên cạnh sân sau. Nơi đó trước kia vốn dùng để đặt củi đốt. Bây giờ mấy người đàn ông chuyển đống củi qua chỗ khác rồi bắt đầu lôi dụng cụ làm mộc ra xây móng.
Tình hình như này thì chắc phải bận rộn mấy ngày mới xong.
Bọn họ phải làm chuồng vững chắc một chút, nếu không lỡ may ngày sau tuyết rơi nhiều quá sẽ bị sập, trâu cũng chịu tội.