Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:26:05
Lượt xem: 104

Bên này, Đường Minh Sơn đang giúp chú ba Đường tiếp đãi khách khứa, thấy đám nhóc A Tráng tay cầm kẹo cưới cười hi hi chạy đến là biết Phong Ngọc Lan họ về đến rồi.

“Nhanh lên! Chuẩn bị tiền mừng!”

Thím ba Đường sửa sang quần áo, gọi cháu trai con dâu ra ngoài đón dâu.

Trong và ngoài sân đều đứng chật người, trông vô cùng náo nhiệt, đoàn người Phong Ngọc Lan đi vào sân, bọn nhỏ vây quanh theo vào, Đường Minh Sơn cũng tiện thể bước đến cạnh Phong Ngọc Lan, thấp giọng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chị dâu Xuân Phân nói mấy hôm nay Trương Đại Lực kia ngày nào cũng đến tìm Xuân Phân.”

Phong Ngọc Lan thấy Đường Văn Cường và Xuân Phân vào đến nhà chính thì không đi theo nữa mà đứng sang một bên với Đường Minh Sơn.

“Cha vợ của Trương Đại Lực không hài lòng về việc thu nhập của cậu ta, thêm vào đó hai vợ chồng cứ cãi nhau mãi, lật lại những món nợ cũ trước đây mà Trương Đại Lực giấu nên đang đòi ly hôn.”

Đường Minh Sơn biết được đôi chút nhưng không ngờ da mặt Trương Đại Lực lại dày đến thế, vậy còn muốn đến tìm Xuân Phân.

“Không biết xấu hổ.” Phong Ngọc Lan mắng: “Xuân Phân cũng không thèm ngó ngàng đến cậu ta, loại người này tự làm tự chịu!”

Đường Minh Sơn gật đầu: “Đi thôi, đi phát kẹo cưới.”

Phong Ngọc Lan đi lấy chiếc giỏ chứa đầy kẹo cưới với anh, lần lượt phát kẹo cho khách.

Tối sau khi ăn cơm xong cũng vô cùng náo nhiệt, mãi cho đến hơn một giờ sáng, mọi người mới giúp một tay dọn dẹp sân, mang số bàn ghế đi mượn trả về hết.

Mười giờ tối qua, Phong Ngọc Lan đã đưa Nguyên Khang về nhà tắm rửa, lúc Đường Minh Sơn vào nhà thì Phong Ngọc Lan mơ màng quay đầu lại: “Minh Sơn à?”

“Ừm.” Đường Minh Sơn cởi áo khoác, chui vào trong chăn, ôm lấy cô vào lòng: “Ngủ đi.”

Phong Ngọc Lan cũng nhích vào lòng anh, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Đường Văn Cường đưa Xuân Phân đến làm quen với mọi người, Đường Văn Tuệ kéo Xuân Phân ra một bên nói chuyện, trông sắc mặt Xuân Phân hồng hào, có vẻ không bị Trương Đại Lực ảnh hưởng.

Xuân Phân biết Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều tham gia kỳ thi đại học, hơn nữa Đường Minh Sơn cũng đã bán công việc đi, sau khi bước ra khỏi sân, cô ấy mới nhẹ nhàng nói.

“Anh ba đã nghỉ việc rồi thì chắc chắn có thể thi đỗ.”

“Đúng vậy, anh ba sẽ không làm chuyện gì mà không chắc chắn đâu.” Đường Văn Cường gật đầu: “Vốn công việc sẽ đưa lại cho anh hai, nhưng sau đó anh hai lại không muốn làm, thêm vào đó lại là công việc liên quan đến kỹ thuật nên đã nghỉ luôn.”

Xuân Phân gật đầu: “Hai người họ giỏi thật đấy.”

“Còn anh thì không tích sự gì.” Đường Văn Cường gãi đầu: “Nhưng anh sẽ không để em phải vất vả đâu.”

“Cái gì mà không tích sự.” Xuân Phân đánh nhẹ anh ta một cái: “Tính cách mới là thứ quan trọng nhất, em cũng đâu quan tâm anh có gì.”

Nói xong, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên.

Đường Văn Cường cười hì hì, nắm lấy tay cô ấy, Xuân Phân bị dọa một phen muốn rút tay ra, nhưng kết quả Đường Văn Cường lại nói: “Sợ gì chứ, con dốc này chỉ có vài gia đình nhà chúng ta, họ thấy thì cũng không nói được gì, thêm nữa chúng ta là vợ chồng.”

Anh ta nói như vậy Xuân Phân cũng không ngại ngùng nữa, cô ấy cúi đầu, mặt đỏ ửng lên, đi vào nhà với anh ta.

Trước đây hai người họ đã từng ghé qua nhà bác cả Đường, nên giờ đã đi thẳng về nhà.

“Đây, nghiền nát khoai lang, sau đó bỏ thêm chút đường vào rồi hấp thêm lần nữa.”

Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang lột vỏ số khoai lang vừa nướng xong, sau đó nghiền nát ra, thêm đường vào trộn lên, rồi đổ vào chén bỏ vào nồi hấp.

Chị dâu hai Đường giúp nhóm lửa, để hơi nóng bốc lên được vài phút thì Phong Ngọc Lan mở nắp nồi lấy khoai lang ra, lấy một chiếc muỗng gỗ múc cho cha Đường họ một chén, sau đó cho Nguyên Khang một chén, sau cùng múc cho mấy người họ.

“Ngon.”

Chị dâu hai Đường ăn được một muỗng thì mắt sáng rực lên.

Đường Văn Tuệ gật đầu liên tục.

“Anh đi làm thêm ít nữa.” Anh hai Đường đi lấy vài củ khoai lang to vùi trong đống lửa.

Bây giờ trời đang lạnh, cũng không có việc gì làm nên mọi người đều thích trốn trong nhà, vây quanh đống lửa để sưởi ấm.

Họ ngồi ăn với nhau, nhắc đến những người hôm qua đến, nói mãi nói mãi thì nhắc đến chị dâu họ.

“Ăn xong thì thôi đi, còn lấy nhiều như vậy.” Đường Văn Tuệ chẹp miệng: “Em nhìn thôi cũng thấy ngại giùm.”

Vốn gia đình chị dâu họ là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của mẹ Đường, nên thật ra thím ba Đường tổ chức chuyện mừng thì có thể không đến cũng được, nhưng năm nay chị dâu họ cũng đến.

Quà cáp mang đến cũng phải phép, có lẽ là do cậu mợ chuẩn bị cho rồi nhờ cô ta mang đến.

“Đừng nói là con, mẹ cũng cảm thấy mất mặt.” Mẹ Đường nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình: “May là chú ba thím ba các con không phải là người hay so đo, nếu không thì chúng ta đều phải tìm cái lỗ chui xuống!”

Cha Đường nhịn cười: “Cha cũng biết là cô ta sẽ lấy thứ gì đó, nhưng không ngờ lại lấy nhiều như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-141.html.]

“Con thấy cô ta cũng không dám mang hết tất cả về nhà đâu, cô ta sẽ mang một số đến nhà mẹ đẻ mình.” Chị dâu hai Đường nhún vai.

Hơn nữa, chị cả Đường đưa cả ba đứa con đến, vốn muốn giữ gia đình chị cả Đường ở lại thêm vài ngày, nhưng Vương Kiến Quốc lại không bỏ được quán cơm của mình cho nên ăn trưa xong thì rời đi ngay.

Trong lúc họ đang nói chuyện, bác gái cả ôm đứa bé ghé chơi, nhà bếp lập tức náo nhiệt hơn hẳn.

Sau khi ở nhà thêm hai ngày thì gia đình ba người Phong Ngọc Lan quay về nhà ngang.

Tống Chi đang ở nhà làm giày, thấy họ về thì lập tức chào hỏi, Phong Ngọc Lan để Đường Minh Sơn mang đồ về nhà trước, còn cô thì vào nhà Tống Chi chơi một lát.

Nguyên Khang cũng theo cô vào.

Tống Chi sờ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Khang: “Hơi lạnh này, mau đi sưởi ấm đi.”

Trong nhà đang đốt lò sưởi.

Nguyên Khang cũng nghe lời, đặt tay lên trên lò sưởi, ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghe hai người họ nói chuyện.

Chiếc ghế này là do Tống Chi và Hồng Kiến Quân cố tình làm để lúc Nguyên Khang sang chơi ngồi sẽ dễ dàng hơn.

Chị dâu Triệu nghe bên cạnh có tiếng nói, lúc mở cửa ra thì Đường Minh Sơn đang xếp củi, cô ấy không thấy Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang thì lên tiếng hỏi.

“Hai mẹ con Nguyên Khang không về sao?”

“Về rồi, đang ở bên kia kìa.” Đường Minh Sơn chỉ sang nhà Tống Chi, xong thì tiếp tục lấy từng món đồ trong giỏ ra cất gọn vào.

Chị dâu Triệu nghe vậy thì nhìn sang, đúng lúc chị dâu hai Ngô đang bưng thau ra ngoài, thấy cô ấy ngóng về phía đó thì không kìm lòng được liếc một cái.

Sau đó đi về phía bồn nước.

Thím Điền đang làm cá ở đó, chị dâu hai Ngô thấp giọng nói: “Thím nói thử xem, trước đây cháu thấy quan hệ của họ cũng không tệ, nhưng kết quả vừa thấy người ta sắp rời khỏi đây thì nói những lời chua cay, loại người không thể chịu được cuộc sống người ta tốt hơn này sau này cháu phải tránh xa một chút.”

“Cháu đó, gì cháu cũng nói được, Ngọc Lan người ta còn không nói gì kìa, trong lòng hiểu là được.” Thím Điền trừng mắt với cô ấy: “Chú ý chút đi.”

Chị dâu hai Ngô cười hi hi: “Vâng vâng vâng, thím lại ăn cá à?”

Thím Điền cũng cười theo: “Ông nhà thím chỉ thích ăn cá thôi.”

Ra khỏi nhà Tống Chi, Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang về nhà, lúc đi ngang qua nhà chị dâu Triệu, cô ấy gọi Phong Ngọc Lan lại: “Vào nhà ngồi chơi chút không?”

“Em còn phải dọn dẹp đồ đạc, hôm nay không vào chơi được rồi.” Phong Ngọc Lan cười đáp lại.

Nói xong thì dắt tay Nguyên Khang vào nhà mình.

Nụ cười trên mặt chị dâu Triệu dần dần biến mất, cô ấy thở dài một hơi, bỗng nhiên đưa tay lên vả vài cái vào miệng mình: “Cái miệng này của mình!”

Đứa nhỏ bị hành động của cô ấy làm cho giật mình, lập tức oa lên khóc, chị dâu Triệu vội vàng đi dỗ đứa nhỏ.

Nghe tiếng dỗ con nít từ nhà bên cạnh, Phong Ngọc Lan ngồi xuống trước chiếc lò sưởi mà Đường Minh Sơn đã đốt từ trước, sau đó tay cô lại có thêm một chén nước có thể uống ngay.

“Uống nước đi.”

Đường Minh Sơn cười nói.

Phong Ngọc Lan đưa chén lên uống vài ngụm, nghiêng đầu nhìn Nguyên Khang, trên tay nó cũng đang cầm một chén nhỏ.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, không hợp thì bỏ đi, năm đó lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng không nể mặt em.” Đường Minh Sơn ngồi xuống nói.

Phong Ngọc Lan kinh ngạc nhìn anh một lúc: “Anh vẫn còn nhớ à?’

“Đương nhiên.”

Đường Minh Sơn dùng gậy sắt chọc vào thứ gì đó trong lò sưởi: “Cứ làm chuyện mình thấy thoải mái là được, không cần kiêng dè quan hệ giữa anh và Triệu Thiên đâu.”

Phong Ngọc Lan uống hết số nước còn lại: “Vâng.”

Triệu Thiên thấy Phong Ngọc Lan và vợ mình không qua lại gì với nhau, tối lúc ngủ anh ta nói với chị dâu Triệu: “Bây giờ thoải mái rồi đúng không? Vốn quan hệ đang tốt lành lại khiến nó thành ra thế này.”

“Em cũng không ngờ cô ấy lại thù dai đến thế.” Chị dâu Triệu cũng hối hận.

“Em đang nói gì thế?”

Triệu Thiên tức đến bật cười: “Tự mình chọc giận người ta, bây giờ lại nói người ta thù dai?”

Chị dâu Triệu đá anh ta một cái: “Không ngủ thì đi ra ngoài, đừng làm ồn đến bọn nhỏ.”

Vừa nghĩ đến với tính của thằng hai thì chỉ cần tỉnh giấc là sẽ làm khóc om sòm nên Triệu Thiên cũng không nói gì, chỉ là không nhịn được cảm khái câu cuối cùng.

“Quan hệ trước giờ của anh và Minh Sơn vốn đang rất tốt, nhưng bây giờ em lại làm ra chuyện như thế, Minh Sơn lại là người thương vợ, anh thấy quan hệ của bọn anh sau này… cũng đến đó thôi.”

Chị dâu Triệu nghe xong thì thấy lòng rất khó chịu nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác lại, chỉ có thể vùi đầu không nói gì.

Loading...