Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:59:08
Lượt xem: 100
Về phần căn nhà này, mặc dù Đường Minh Sơn đã là nhân viên kỹ thuật bậc ba nhưng tuổi nghề vẫn còn thiếu nên nơi này vẫn không thể hoàn toàn thuộc về anh. Nhờ có chủ nhiệm Trương đứng ra thuyết phục nhà máy sản xuất giấy cho họ thuê ngôi nhà này nên việc học hành của Nguyên Khang hiện tại không cần phải lo.
Sở dĩ cháu của ông ta sống ở trong huyện nên không quan tâm đến cái nhà này lắm.
Lúc đến báo danh, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn phải đứng xếp hàng một hồi lâu, đúng như họ nghĩ, số lượng thí sinh tham gia năm nay rất lớn.
Bởi vì không giới hạn tuổi tác nên chỉ cần đóng lệ phí là xong.
"Người vừa nãy hình như là đã gần năm mươi tuổi rồi phải không?"
"Ừ, lớn tuổi vậy rồi mà cũng tới tranh giành với chúng ta."
Phong Ngọc Lan nghe những lời bàn tán ở xung quanh liền nghiêng đầu nhìn Đường Minh Sơn, còn anh chỉ cúi đầu nói: "Đề bài tối qua đã hiểu chưa?"
Phong Ngọc Lan nhịn cười: "Anh có thể nói về chuyện khác được không?"
"Vậy trưa nay em muốn ăn cái gì?"
"Đổi cái khác đi?"
Đường Minh Sơn suy nghĩ một chút: "Dẫn em đi hóng gió nhé?"
"Vâng."
Phong Ngọc Lan vui vẻ cười.
Một ngày trước khi thi, mẹ Đường tới dặn dò hai người mấy câu, sau đó bà ở lại ăn trưa xong rồi ra về.
Chị dâu Triệu nhìn thấy cảnh này liền nói với thím Điền: "Nhìn mẹ của người ta kìa, đầu tiên là gọi em chồng tới giúp, sau đó lại tự mình tới khuyên bọn họ đừng quá căng thẳng."
Thím Điền mỉm cười gật đầu: "Chúng ta thường nói đồng chí Tiểu Đường đối xử với người khác rất tốt, bây giờ nhìn trưởng bối của họ chúng ta liền biết lý do tại sao lại như vậy rồi."
"Ừ." Chị dâu Triệu gật đầu rồi nói sang chuyện của chị dâu Trương, anh cả Trương cuối cùng vẫn không từ bỏ công việc để thi đại học.
Đường Minh Sơn ở tầng năm đã bán công việc.
Ở mấy lầu dưới cũng có người làm như vậy, trong đó có Tăng Bộ Thắng, anh ấy mới vừa trở thành nhân viên chính thức chưa đầy hai năm đã xin từ chức, vừa mới kết hôn năm ngoái, năm nay lại bán đi công việc, cha mẹ vợ của anh ấy rất bất mãn nhưng vợ của anh ấy là Liêu Quế Phương lại vô cùng ủng hộ chồng mình.
"Mấy năm nay anh ấy vẫn tập trung ôn luyện, những lúc rảnh rỗi còn đến hỏi bài." Đường Minh Sơn nói về chuyện này: "Dám xin nghỉ việc chứng tỏ anh ấy rất quyết tâm."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Hai người tản bộ về nhà, sau khi rửa mặt xong xuôi liền bước vào phòng ngủ.
Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang không có ở nhà, họ đã xuống lầu ba bầu bạn với em chồng của thím ba Lưu, ở dưới quê của vợ chồng thím ba Lưu có chút chuyện nên phải về đó một chuyến, em chồng của bà ấy và Đường Văn Tuệ mấy ngày nay chơi với nhau khá thân nên cô ấy liền qua đó.
Sáng hôm sau, Đường Văn Tuệ đưa Nguyên Khang về, Nguyên Khang mơ mơ màng màng chạy thẳng vào trong phòng, cởi giày ra rồi nhảy lên giường của cha mình.
Đường Minh Sơn ngồi dậy, đắp chăn cho cậu bé sau đó rời giường.
"Tối qua con ngủ không được sao?"
Phong Ngọc Lan xoa đầu Nguyên Khang hỏi nhỏ.
Nguyên Khang nói lí nhí: "Cô nói chuyện với dì nhiều lắm."
Phong Ngọc Lan khẽ cười, đắp chăn cho cậu bé: "Hôm nay con không cần phải đến nhà trẻ nên cứ ngủ cho đã đi."
Cô cũng rời giường theo anh.
Đường Văn Tuệ nấu mì trứng, cho thêm hai quả trứng chiên vào trong chén của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn.
Thấy chén của Đường Văn Tuệ không có, hai người muốn chia một quả cho cô ấy, kết quả Đường Văn Tuệ lập tức cầm chén đứng dậy: "Không phải là do em ngại, mà là do mẹ nói hôm nay hai người sẽ đi thi nên phải ăn hai quả trứng gà, em không có là vì hôm nay em không có thi, vậy nên hai người cứ ăn đi."
Vợ chồng Phong Ngọc Lan lực bất tòng tâm, chỉ có thể ngồi ăn hết sau đó cùng nhau ra khỏi nhà.
Đường Văn Tuệ đưa họ xuống lầu: "Thi tốt nha, em sẽ nấu bữa trưa đợi hai người về."
"Đồng chí Văn Tuệ vất vả rồi."
Phong Ngọc Lan ngồi trên xe đạp, một tay ôm eo Đường Minh Sơn, một tay quơ quơ chào cô ấy.
Đường Văn Tuệ che miệng cười, cô ấy cũng vẫy tay đáp lại, chờ họ ra khỏi nhà ngang, cô ấy mới xoay người đi lên lầu, Nguyên Khang còn đang ở nhà một mình, cô ấy phải tranh thủ quay về mới được.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn thi chung phòng, một người ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên trái, người kia ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên phải.
Bài thi vừa được phát xuống, Phong Ngọc Lan trước tiên cầm đề đọc hết một lần, quả thật là nó khó hơn đề thi cuối kỳ lớp mười hai năm nay một chút.
Phong Ngọc Lan hít sâu một hơi, mở hộp bút ra lấy bút rồi bắt đầu làm bài.
Hai ngày sau, kỳ thi kết thúc.
Có người vui, cũng có người buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-139.html.]
Đường Minh Sơn đã nghỉ việc nên cũng không cần phải đi làm, còn Đường Văn Tuệ thì trở về nhà.
Nguyên Khang thì vẫn phải đến nhà trẻ.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng không rảnh rỗi, lúc Dương Bảo Quốc đến, bọn họ đang sắp xếp đồ đạc trong nhà, coi cái nào sẽ đem về quê, cái nào nên mang đi, còn có những cái nào sẽ để lại.
"Vào trong ngồi đi."
Phong Ngọc Lan rót trà nóng, Đường Minh Sơn thì lấy đậu phộng ra.
Dương Bảo Quốc cười bảo bọn họ đừng nóng vội: "Cũng không có chuyện gì hết, tôi chỉ tới thăm hai người một chút thôi."
Đúng thật là anh ta cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiện đường tạt qua nhà ngang nên sẵn tiện ghé vào đây coi sao.
"Hôm nay anh không đến nhà máy sản xuất giấy sao?"
Đường Minh Sơn hỏi.
"Nghỉ một bữa ấy mà." Dương Bảo Quốc bóc đậu phộng rồi bỏ một hạt vào trong miệng: "Nhà máy sản xuất giấy mấy ngày nay cũng không còn yên bình như trước, ngoại trừ vị trí của cậu được cháu trai của chủ nhiệm Trương đảm nhận thì những vị trí khác vẫn chưa có người bổ sung."
Vì công việc đó mà nhiều người đều đang tranh nhau để đưa người nhà của mình vào.
"Không ít người nhắm đến công việc của Tăng Bộ Thắng, đã có vài chủ nhiệm đến ngỏ ý nhưng Tăng Bộ Thắng không biết mình nên giao cho ai mới tốt."
"Tôi cứ tưởng anh ấy đã bán lại rồi."
"Không." Dương Bảo Quốc lắc đầu: "Nhưng cũng khó bán lắm."
"Ai trả nhiều tiền hơn thì bán cho người đó." Triệu Thiên tiến vào: "Như vậy còn không được sao?"
"Vấn đề là mọi người đều trả với cái giá ngang nhau." Dương Bảo Quốc bất ngờ khi thấy anh ta cũng ở nhà.
Phong Ngọc Lan im lặng nghe bọn họ nói chuyện, Đường Minh Sơn cũng nói khá ít, nói chuyện hơn một tiếng sau, Dương Bảo Quốc cũng rời đi.
Triệu Thiên uống một ngụm trà rồi nói về Dương Bảo Quốc: "Tôi nghe nói anh ta đang có mâu thuẫn với vợ mình."
"Sao vậy?"
Đường Minh Sơn hỏi.
"Hình như anh ta cũng muốn bán công việc, còn bảo là muốn đi ra ngoài trải nghiệm, muốn tìm người viết giùm mình một lá thư giới thiệu, cuối cùng liền bị chị dâu Dương ngăn lại."
Phong Ngọc Lan không bất ngờ về chuyện này, lá gan của Dương Bảo Quốc rất lớn, hơn nữa anh ta còn có người quen ở bên ngoài, nếu không thì sao có thể lấy đồ đi mua đi bán lại được?
Thi xong nhẹ cả người. Buổi sáng, hai người đưa Nguyên Khang đến nhà trẻ sau đó đạp xe chạy vòng vòng, buổi trưa đón Nguyên Khang về ăn cơm, buổi chiều lại chơi tiếp.
Cuối tuần thì dẫn Nguyên Khang về quê ở hai ngày sau đó trở về nhà ngang.
"Nhìn hai người rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm, mọi người ở dưới kia rất lo đấy."
Chị dâu Triệu thấy họ đem trái hồng ở dưới quê lên chia cho mình, liền nói.
“Chuyện này cũng không vội được, giấy thông báo thì ít nhất cũng phải nửa tháng mới có.”
Phong Ngọc Lan vừa múc nước giặt giày vừa cười nói.
Chị dâu Triệu lại nói: “Vốn hai người cũng không cần vội gì, chị thấy hết mà, khoan hãy nhắc đến đồng chí Tiểu Đường là một người thích đọc sách, ngay cả em khi mới đến nhà ngang cũng rảnh rỗi là lôi sách ra đọc ngay.”
“Chính mắt chị thấy em học từ tiểu học lên cấp hai, sau đó thi lên cấp ba, còn giúp bọn nhỏ giải đề, quá trình đó em đều đang học, làm sao có thể không thi đỗ được.”
Phong Ngọc Lan cứ cảm thấy lời này của cô ấy lạ lạ thế nào ấy, cô ngẩng đầu nhìn lên, chị dâu Triệu cũng cảm thấy mất tự nhiên quay đi: “Ấy, thằng hai quậy phá thật, chị đưa thằng bé xuống dưới đi dạo một lát.”
Nói xong thì cõng thằng bé đi ngay.
Phong Ngọc Lan cúi đầu giặt giày tiếp, Đường Minh Sơn bước ra, nhìn theo bóng lưng của chị dâu Triệu rồi nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đang tức giận thôi.”
“Em biết.” Phong Ngọc Lan mím môi: “Nhưng cũng đâu liên quan gì đến chúng ta.”
Bỗng nhiên lại nổi giận trước mặt cô.
Đường Minh Sơn ngồi xuống giặt giày cạnh cô: “Cũng không ngờ Triệu Thiên cũng có suy nghĩ tham gia kỳ thi này, nhưng với trình độ cấp một của anh ta thì cho dù có tham gia thi thì cũng không có hy vọng gì nhiều.”
Chỉ cần nhìn là biết tâm trạng của Triệu Thiên vào hai ngày diễn ra kỳ thi không được tốt cho lắm, hơn nữa hình như còn cãi nhau với chị dâu Triệu.
Nhưng như những gì Phong Ngọc Lan nói, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ không liên quan gì đến anh và cô.
Nhưng chị dâu Triệu lại cứ như nghẹn phải một cục giận không nguôi, lúc thấy họ quay về thì không kìm lòng được nói bóng nói gió vài câu.
Hôm nay bỏ qua, nhưng những ngày kế tiếp chị dâu Triệu như biến thành một người khác vậy, cứ suốt ngày úp úp mở mở phê bình Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn.
Ngay cả Tống Chi cũng phát hiện ra.
Vào bữa cơm tối, Nguyên Khang thấp giọng nói: “Chị Niếp Niếp không thèm chơi với con nữa.”
Phong Ngọc Lan khẽ chau mày, múc một thìa trứng hấp cho Nguyên Khang: “Ăn đi.”