Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:54:31
Lượt xem: 104
Phong Ngọc Lan kêu một tiếng, cô đã bớt lại lắm rồi, nhất là đề bài lớn cuối cùng, cô không làm luôn.
Nhưng đúng là đề năm nay hơi khó thật.
Nhưng cô vẫn thấy rất vui với kết quả này, vừa vào buồng trong thì đã thấy có một đống đồ được đặt trên bàn nhỏ.
Cô bước tới, ngoài giấy khen viết tay và bằng tốt nghiệp cấp hai ra thì còn có một phong tiền mừng mà trường học cho, hai cái khăn lông không tồi, một cái chậu sứ hình mẫu đơn, ba cái ly tráng men, trên đó có in hình một đứa trẻ đeo khăn quàng đỏ, tay nắm thành nắm đ.ấ.m đặt bên cạnh huyệt thái dương, kế đó còn có một dòng chữ: “Đi học để vực dậy Tổ quốc!”
Trong nhà đủ ly tráng men để dùng rồi, cô nghĩ là nên cất ba cái ly này đi, kết quả lúc tới gần xem ba cái ly tráng men thì phát hiện bên trong còn có gì đó.
Trong một cái có chứa nước hoa ngọc lan được phái nữ chuộng nhất hiện nay, cái chai không lớn lắm, trên thân chai in hình hoa ngọc lan.
Còn cái khác thì chứa kẹp tóc hình con bướm, con bướm ấy có màu vàng, trông sống động y như thật, bên dưới là kẹp tóc, rất dễ dùng, gom phần tóc đang xõa lại một chỗ rồi dùng kẹp tóc này để kẹp cố định lại là được, nhìn từ phía sau, đúng là giống như có bướm đậu trên mái tóc vậy.
Trong cái ly tráng men cuối cùng có một cái hộp tròn, lớn tầm hai ngón cái, trên hộp không in hình gì hết, chỉ có mỗi màu đỏ.
Phong Ngọc Lan tò mò lấy hộp tròn ra khỏi ly, nhẹ nhàng vặn mở, sau khi thấy rõ thứ bên trong thì cuối cùng cũng biết đây là gì.
Đây là son môi, màu cũng khá xinh, Phong Ngọc Lan cười, vặn nắp đậy lại.
Ba thứ này cũng không phải phần thưởng mà trường học cho, vừa nhìn là biết do đồng chí Minh Sơn chuẩn bị rồi.
Phong Ngọc Lan mở phong bao tiền mừng mà trường học cho, không ngờ tới có mười hai đồng.
Chờ khi cô vén màn cửa đi ra ngoài thì Đường Minh Sơn nhìn sang, thấy đôi môi của cô ửng hồng hơn rất nhiều, tóc cũng bới ra sau đầu, có vài sợi tóc con rủ xuống hai bên sườn mặt, trông vừa dịu dàng vừa đoan trang.
"Em thích lắm."
Phong Ngọc Lan đi tới trước mặt anh, trên người mang theo hương hoa lan thoang thoảng, lại thấy cô nghiêng đầu để lộ kẹp tóc hình bướm trên gáy, Đường Minh Sơn vươn tay chạm vào: "Anh cũng rất thích."
Phong Ngọc Lan cười nhìn anh: "Thích cái gì?"
Đường Minh Sơn nghe vậy thì hơi nhướng mày, cẩn thận ghì chặt sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Xấu hổ xấu hổ."
Nghe thấy giọng của Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan vội vàng đẩy Đường Minh Sơn ra, cúi đầu thì bắt gặp Nguyên Khang đang quay lưng về phía họ, đứng ở cửa che đôi mắt của mình.
Đường Minh Sơn hít một hơi thật sâu vào, bước tới xoa mạnh đầu Nguyên Khang: "Rửa tay, ăn cơm."
Nguyên Khang quay đầu lại nắm tay Phong Ngọc Lan đi tới chỗ bồn nước bên kia, mặt Phong Ngọc Lan hơi đỏ lên, trên đường còn được hai thím khen kẹp tóc hình bướm.
Bữa tối cũng toàn là món Phong Ngọc Lan thích ăn, hai cha con liên tục gắp thức ăn cho cô, Phong Ngọc Lan ăn hơi no quá.
Sau khi ăn xong cô cũng không phải làm gì, Đường Minh Sơn pha trà cho cô, Phong Ngọc Lan ngồi bên cạnh uống trà, còn có Nguyên Khang ngồi kế bên quạt gió.
"Được rồi, con đi chơi đi, chừng nào tắm sẽ gọi con về."
Nguyên Khang lắc đầu: "Mẹ mệt mỏi, con ở lại với mẹ."
Vì thế, lúc đám Yến Tử tới tìm nó, nó cũng nói là sẽ không đi, thế là đám Yến Tử ở trong nhà chơi với nó luôn, qua chưa bao lâu thì Nguyên Khang cau mày, sau đó thở dài, nói như người lớn vậy.
"Thôi, tớ và các cậu ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền mẹ tớ."
Phong Ngọc Lan nhịn cười: "Được, đi chơi đi."
Bọn chúng đi chưa bao lâu thì Đường Minh Sơn chà nồi rửa chén quay về, anh còn xách về một xô nước để nấu nước tắm.
Thấy Phong Ngọc Lan dựa vào cửa nhìn mình, bỗng nhiên Đường Minh Sơn nói: "Buổi tối đưa nó đến nhà Kiến Quân bọn họ để ngủ đi."
Mặt Phong Ngọc Lan đỏ lên nhưng cũng không phản đối.
Vì thế, sau khi Nguyên Khang tắm rửa sạch sẽ đã bị Hồng Kiến Quân dẫn về, lúc đó, Tống Chi đang trải giường chiếu, nghe thấy Nguyên Khang sẽ ngủ lại đêm nay, cô ấy còn thay vỏ chăn sạch.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Đường Minh Sơn được nghỉ nên dứt khoát đưa Nguyên Khang về quê, lúc Phong Ngọc Lan tỉnh lại thấy tờ giấy trên bàn thì mới biết tại sao lại vậy.
Lúc cô đi rửa mặt thì Tống Chi có tới oán giận vài câu, bất mãn chuyện Nguyên Khang bị đưa về quê, Phong Ngọc Lan nhịn cười gật đầu.
Lúc Đường Minh Sơn trở về, ngoài mang theo đồ ăn và củi lửa, không ngờ còn mang theo một cái ghế dựa bằng trúc.
Phong Ngọc Lan ngồi xuống cảm nhận thử, đúng là rất thoải mái.
Vì thế nó trở thành đồ vật thường dùng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-131.html.]
Hôm nay cô không ra ngoài, chỉ ở yên trong nhà quấn quýt với Đường Minh Sơn.
Ngày hôm sau, Đường Minh Sơn cũng ở nhà.
Sang ngày thứ ba thì Phong Ngọc Lan đá người về nhà máy sản xuất giấy.
Tống Chi lại đây thăm cô, thấy cô thường xuyên xoa eo, không nhịn được trợn mắt.
"Em cứ thắc mắc tại sao tự dưng anh ta lại đưa Nguyên Khang về quê, hóa ra là vì bản thân mình, đàn ông..."
Tống Chi nói xong lại bày ra ánh mắt khinh thường.
Phong Ngọc Lan cũng hùa theo: "Đúng thế!"
Vì thế qua vài ngày, Phong Ngọc Lan đã đi đón Nguyên Khang, nhưng ai ngờ Nguyên Khang đang chơi tẹt ga ở quê nên không muốn về nhà ngang lắm, bây giờ dưới ruộng đang thu hoạch ngô, thân ngô là thứ mà bọn chúng thích ăn nhất, hơn nữa đào núi cũng chín tới, có quá nhiều món ngon và trò vui.
Phong Ngọc Lan cùng chị dâu hai Đường đi hái đào núi mang về nhà ngang.
Kết quả chị dâu Triệu nói ông nội của Trịnh Văn Văn tới tìm cô.
Vì thế, Phong Ngọc Lan lại lái xe đạp tới nhà họ Trịnh.
Trịnh Văn Văn được nghỉ, bây giờ đang ở nhà làm bài tập, thấy cô tới thì rất vui: "Ông nội của cháu vẫn chưa về, nhưng cháu biết ông ấy tìm thím để làm gì, nghỉ hè cháu vẫn muốn tới nhà thím để học ạ."
"Thím nhớ sáu tháng cuối năm cháu sẽ lên cấp hai, đợt thi cuối kỳ này thím cũng biết thành tích của cháu không tồi, không cần phải học thêm làm gì."
Phong Ngọc Lan nhận cái ly tráng men mà cô bé đưa tới, uống một ngụm mới phát hiện là nước đường.
Trịnh Văn Văn cười hì hì, ngồi bên cạnh khoác cánh tay cô: "Cha cháu muốn đưa cháu lên thành phố học cấp hai, mà bên đó muốn vào học thì phải thi, với thành tích này của cháu, ở huyện chúng ta còn chưa tính xuất sắc thì nói chi là lên thành phố."
"Cháu nghe nói trẻ em ở thành phố học tập rất giỏi, cha mẹ cháu nói để cho chắc thì nghỉ hè vẫn nên mời thím Phong tới dạy thêm cho cháu."
Phong Ngọc Lan hiểu ra, đúng là có cạnh tranh thật, mà đúng là trường học trên thành phố dạy giỏi hơn nhiều, để con đường tương lai của con cái bằng phẳng hơn thì gia đình nào có điều kiện đúng là có thể đưa lên thành phố.
Trong lúc nói chuyện thì ông Trịnh đã về.
Ông ấy đối xử với Phong Ngọc Lan cực kỳ nhiệt tình, cũng nhắc tới chuyện muốn tiếp tục đưa Trịnh Văn Văn tới chỗ cô để học tập.
Phong Ngọc Lan cũng nói thật là mình phải đi trang điểm cho cô dâu, ông Trịnh thấy sau khi qua đám cưới này thì học cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
"Chắc chắn chuyện này sẽ báo trước với ông một ngày, thế thì hôm sau cứ để Văn Văn ở nhà học là được."
Ông ấy cảm thấy chuyện này không tính là gì, vì thế Trịnh Văn Văn vẫn giống như trước đây, tám giờ rưỡi sáng hằng ngày sẽ đến nhà Phong Ngọc Lan, tới mười một giờ rưỡi thì đi về.
*
Trịnh Văn Văn vẫn được ông nội của cô bé đưa như trước, phí học học bổ túc vẫn giống lúc trước, nhưng Phong Ngọc Lan lại thay đổi cách dạy bổ túc với Trịnh Văn Văn.
Dù sao ngày xưa Trịnh Văn Văn học môn toán quá kém nên toán là môn được bổ túc chính, nhưng bây giờ cô bé cần nắm được những kiến thức trọng tâm ở tiểu học, cô bé phải tranh thủ nắm giữ hoàn toàn trong vòng một tháng rưỡi, còn nửa tháng cuối cùng, Phong Ngọc Lan tính cho cô bé chuẩn bị bài sách giáo khoa cấp hai.
Vào buổi sáng, Tống Chi hiếm khi nào tới đây làm phiền, buổi chiều mới tới.
Hôm nay Đường Minh Sơn trở về, nói với Phong Ngọc Lan: "Hôm nay chủ nhiệm Lý tìm anh, nói rằng ông ấy có mấy người bạn, tình huống không khác gì Văn Văn lắm, hỏi em có nhận hay không?"
Phong Ngọc Lan đang cắn ngô, nghe vậy thì nhìn sang: "Không khác gì Văn Văn lắm? Đều từ tiểu học lên cấp hai, muốn vào thành phố học cấp hai?"
"Đúng vậy, trong thành phố nhiều trung học, trình độ dạy học cũng tốt hơn trong huyện, không chỉ bọn họ mà cũng có rất nhiều người trong nhà máy sản xuất giấy đưa con vào thành phố đi học."
Mặc dù còn chưa khôi phục kỳ thi đại học, nhưng vẫn có cách để vào đại học, trong đó thì tiến cử đi học đại học là phổ biến nhất.
Tiến cử vào đại học cũng có điều kiện, điều quan trọng nhất trong đó là thành tích học tập nổi bật.
Làm cha mẹ, nào có ai không suy nghĩ vì tương lai con cái chứ, trong huyện chỉ có một trường học, hơn nữa còn ghép tiểu học cấp hai và cấp ba với nhau.
Phong Ngọc Lan lại cắn một một ngụm ngô, cảm thán một câu: "Xem ra mặc kệ là lúc nào hay ở đâu, để con có thể học trường tốt nhất thì đều phải nỗ lực một phen."
Đường Minh Sơn múc cháo đậu xanh đặt trước mặt cô: "Đúng vậy, hôm nay nghe người ta nói nhà trẻ của nhà máy sản xuất giấy được mở rộng, chia làm hai bên, một bên là nhà trẻ, một bên là nhận những đứa trên bốn tuổi, dạy bọn chúng vài kiến thức đơn giản, có lợi cho việc dùng khi vào tiểu học."
Thế không phải cái này cũng giống như vườn trẻ sao?
Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục: "Đúng là không tồi, em nghe chị dâu Triệu nói xưởng gương ở huyện bên cạnh, bên trong cái gì cũng có, có đủ Cung tiêu xã, nhà ngang, nhà khách, trạm xá và trường học, giống như một thị trấn vậy."
Đường Minh Sơn đang cầm ngô để nấu, bật cười vài tiếng.