Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:21:16
Lượt xem: 107

Vì thế, ăn cơm tối không bao lâu, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan liền xách ghế, dắt Nguyên Khang đi họp trong bờ đê.

Nhà không có con cái thì ở ngay trước cửa nhà mình nhìn xuống, nghe tiếng.

Sắp có con cũng ưỡn bụng nắm lấy tay chồng, đi xuống bờ đê cùng nghe.

Người dẫn đầu cuộc họp là một công nhân cũ ở tầng hai, ông ấy hắng giọng, cực kỳ nghiêm túc mà nặng nề nhắc tới đứa nhỏ buổi chiều bị nước sông cướp đi sinh mệnh, cảnh cáo cũng nhắc nhở người lớn, cho dù trẻ em có nóng đến đâu cũng phải có chừng mực, dẫn trẻ em chơi đùa ở vùng nước nông đều phải cẩn thận, càng không nói đến vùng nước sâu.

Sau khi về nhà, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng dặn dò Nguyên Khang một phen, Nguyên Khang nghe rất nghiêm túc, cuối cùng còn nói: "Con nhớ rõ ạ, lúc ở nông thôn, ông nội sẽ không cho con ra bờ sông một mình, ngay cả dòng suối bên cạnh ngã ba cũng không cho con đi một mình.”

"Nhớ kỹ là tốt rồi, Nguyên Khang nhà chúng ta phải biết làm thế nào để bảo vệ mình, Nguyên Khang như vậy là giỏi nhất."

Phong Ngọc Lan cười, sờ sờ đầu trọc nhỏ của nó: "Không chỉ có những thứ này, còn có bắt cóc trẻ con, con cũng phải nhớ kỹ lời người lớn nói, người xa lạ cho con kẹo ăn hoặc là lấy đồ chơi gì cho con chơi thì con nên làm gì?”

"Quay đầu bỏ chạy, tìm người quen biết." Nguyên Khang lớn tiếng nói.

Bỗng nhiên nó nhớ tới người lần trước bà nội nói, nói cô ta là mẹ ruột của mình, kết quả giống như là bắt cóc trẻ con.

Nghĩ đến đây, nó mím môi.

Phong Ngọc Lan cũng nghĩ đến chuyện này, Đường Minh Sơn tiến lên dẫn Nguyên Khang đi tắm rửa, sau khi trở về Phong Ngọc Lan cũng tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ, kéo nó ngồi ở cửa nhà để Đường Minh Sơn xách thùng gỗ xuống lầu tắm rửa, Phong Ngọc Lan vừa quạt gió cho Nguyên Khang vừa nhẹ giọng hỏi.

"Nguyên Khang, có phải nhớ tới người mẹ kia của con không?"

Nguyên Khang có chút ngượng ngùng gật đầu.

Phong Ngọc Lan yêu thương sờ sờ bàn tay nhỏ bé nó đưa tới: "Vậy con nghĩ thế nào?”

Nguyên Khang mềm nhũn dựa vào: "Vì sao sau này thím ấy lại không tới?”

"Bận, người lớn có chuyện của người lớn." Phong Ngọc Lan nói như vậy.

Nguyên Khang lại cười hì hì: "Không phải đâu, lần đó thím ấy đến, trong mắt chỉ có chén mì bà nội cho kia.”

Phong Ngọc Lan nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn nó, phát hiện nhóc con kia chơi đùa ngón tay út của mình, vì thế ôm nó vào trong ngực.

"Nguyên Khang, chờ một ngày con lớn lên sẽ hiểu được rất nhiều chuyện, hiện tại tốt nhất là con ít suy nghĩ chuyện hiện tại, tỷ như lúc nào có thể ăn kẹo ngon hơn, khi nào có thể để cho cha mẹ dẫn con đi nơi vui vẻ hơn..."

Nguyên Khang dựa vào bả vai cô, lẳng lặng nghe cô nói rất nhiều, cuối cùng nó ôm lấy cổ Phong Ngọc Lan, nhỏ giọng nói: "Ông nội đã nói, ai đối tốt với con, con phải nhớ kỹ, sau này sẽ biết ai là người thân, ai là người ngoài nóng tâm lạnh.”

Phong Ngọc Lan khẽ vuốt ve gáy nó: "Tuổi còn nhỏ, còn rất biết nhớ kỹ chuyện này.”

“Bác gái nói vì con thông minh, sau này con muốn làm bác sĩ!”

Thấy nó vẫn nhớ rõ tương lai mình muốn làm cái gì, Phong Ngọc Lan lại vỗ đầu nó một cái: "Nhóc đầu đinh.”

Tóc của đứa trẻ phát triển nhanh chóng, đầu trọc nhỏ ban đầu đã mọc ra một chút tóc.

"Hì hì."

Nguyên Khang vui vẻ cọ đầu vào trong tay cô, kết quả đang cọ cọ cả người liền "bay" lên, sau đó nó mặt đối mặt cùng Đường Minh Sơn.

“... Cha.”

"Lớn tướng như vậy rồi, đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi, không được dính người như vậy."

Phong Ngọc Lan phẩy quạt hương bồ cười không nói gì, Nguyên Khang giãy giụa hai cái, Đường Minh Sơn buông nó xuống.

Triệu Thiên cách vách đã sớm cười không chịu nổi, vẫy tay với Nguyên Khang, Nguyên Khang chạy tới, sau đó bị Triệu Thiên xoa xoa cái đầu nhỏ: "Cha cháu là một bình giấm chua, đừng để ý tới ổng.”

"Mẹ cũng nói vậy ạ."

Nguyên Khang tỏ vẻ không so đo với Đường Minh Sơn, khiến Đường Minh Sơn nhìn đến nhíu mày.

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan còn phải tiếp tục thi, cho nên Nguyên Khang vẫn ở bên Tống Chi.

Sau khi thi xong, tiền bản thảo của Phong Ngọc Lan cũng đến, cô cười tủm tỉm bỏ tiền vào trong rương, Nguyên Khang chơi đùa ở bên ngoài phòng, cô lớn tiếng hỏi: "Nguyên Khang, buổi tối ăn thịt nướng cà tím nhé?”

“Vâng ạ!”

Nguyên Khang lớn tiếng trả lời.

Phong Ngọc Lan vén rèm cửa đi ra, thấy Nguyên Khang chơi đến đầy mồ hôi, vì thế lấy nước lau mặt và cổ cho nó.

Trời nóng, đứa trẻ không mang giày, đi bộ trên mặt đất cũng sẽ không bị cảm lạnh.

Nhưng đó cũng là ban ngày, ban đêm phải đeo.

Tống Chi bước nhanh tới, nói có người tìm cô.

Phong Ngọc Lan buông đồ xuống, nhìn phía sau cô ấy, lại là cậu hai.

"Cậu hai ngồi ạ."

Phong Ngọc Lan nhiệt tình bưng trà thảo dược, lại cầm chút bánh sachima đi ra.

Cậu hai vội bảo cô đừng bận rộn.

"Cậu đến đây chính là muốn hỏi cháu một chuyện, gần đây nghe người ta nói có người trang điểm cho cô dâu, trang điểm rất đẹp, nói là đồng chí nữ ở nhà ngang, họ Phong, cậu vừa nghe liền nghĩ ngay là cháu."

"Là cháu ạ." Phong Ngọc Lan cười nói.

Nguyên Khang nghe Phong Ngọc Lan, mời chị dâu Triệu cách vách tới đây.

Chị dâu Triệu ngáp một cái, sau khi ngồi xuống nói mấy câu với cậu hai.

Cậu hai lại nói với Phong Ngọc Lan: "Cậu đoán tám, chín phần mười là cháu không sai, là như vậy, bọn cậu là làm đầu bếp nông thôn, đó không phải là chuyện vô ích, chính là chuyện vui, nếu như tiếp tục chuyện vui, cháu có muốn đi theo bọn cậu không, cháu đây sẽ không giúp khoản nấu nướng, cháu chuyên trang điểm cho cô dâu!”

Phong Ngọc Lan lại nguyện ý, nhưng có một vấn đề: "Chuyện trang điểm này, tốt nhất là đêm hôm trước đến nhà cô dâu, sáng sớm hôm sau đã bận rộn trang điểm rồi.”

"Cái này cháu không cần lo lắng, trừ phi là lúc trước cách khá gần, bằng không thì đám cưới đều bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm trước."

Cậu hai phất tay nói.

Lời này làm cho Phong Ngọc Lan yên tâm trong lòng: "Cháu phải mang theo một người giúp.”

"Cũng được." Cậu hai cười tủm tỉm gật đầu, sau đó liền cùng chị dâu Triệu qua bên cô ấy nói chuyện.

"Đi gọi dì Tống con tới đây, nói mẹ có chuyện muốn nói với cô ấy."

“Vâng ạ!”

Sau khi miệng của chân chạy vặt được nhét một viên kẹo, nó lạch bạch chạy về phía bên kia hành lang.

Lúc đôi chân ngắn ngủn kia chạy đến chỗ Tống Chi thì cô ấy đang làm giày vải, thấy nó đến, Tống Chi lập tức hơn hở nở nụ cười rồi vẫy tay lại: “Dì đi lấy kẹo cho cháu ăn.”

Nguyên Khang nhanh chóng chỉ lên miệng mình: “Cháu đang ăn, đang ăn này, mẹ cháu mời dì qua đó, nói là có chút chuyện.”

Tống Chi nghe vậy thì lập tức bỏ đồ đạc vào giỏ rồi đóng cửa lại, nắm lấy đôi bàn tay nóng bừng của Nguyên Khang về nhà nó.

Nghe Phong Ngọc Lan có việc tìm mình, Tống Chi cười rất vui vẻ: “Sao chúng ta không nghĩ đến nhỉ? Nếu chúng ta nấu ăn rồi còn trang điểm cho cả cô dâu thì số người tìm đến chúng ta cũng sẽ nhiều hơn.”

“Đúng vậy, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay thì cô bắt buộc phải nhận tiền, nếu không thì tôi sẽ không đưa cô theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-130.html.]

Phong Ngọc Lan nhắc nhở cô ấy.

Tống Chi muốn nói gì đó nhưng thấy Phong Ngọc Lan gọi Nguyên Khang đến: “Nếu như dì con không nghe lời chúng ta thì chúng ta đừng đến chơi với cô ấy nữa.”

Không đợi Nguyên Khang gật đầu, Tống Chi đã vội vàng đồng ý.

Sau khi đồng ý thì vừa chạy đến cạnh Nguyên Khang vừa trừng mắt với Phong Ngọc Lan: “Bây giờ chị còn biết uy h.i.ế.p em nữa đấy à!”

“Vậy cũng là do em có điểm yếu thôi.” Phong Ngọc Lan cười híp mắt.

Không bao lâu sau, cậu hai đã rời đi, chị dâu Triệu qua ngồi một lúc, kết quả bắp chân bị chuột rút, Phong Ngọc Lan và Tống Chi vội vàng xoa bóp giúp cô ấy.

Chị dâu Trương nghe tiếng động bên này thì nhanh chóng chạy sang, thấy họ loạn cào cào lên thì không nhịn được cười: “May là Nguyên Khang đã xuống lầu chơi, nếu không thì sẽ bị hai người dọa một phen mất!”

Chuột rút trong thời kỳ mang thai là chuyện thường hay xảy ra, chị dâu Trương là người từng trải nên không lâu sau đã giúp chị dâu Triệu giãn gân.

Lúc Tống Chi mang thai lại không bị chuột rút, chỉ sưng phù lên thôi, còn chị dâu Triệu lại không sưng phù mà bị chuột rút.

“Khó chịu c.h.ế.t đi được.” Chị dâu Triệu nhận lấy bát nước từ chỗ Phong Ngọc Lan, sau khi uống xong thì giọng run run nói tiếp: “Kỳ lạ thật, lần nào cũng nửa đêm mới chuột rút, sao hôm nay lại bị vào ban ngày nhỉ?”

“Chuyện này chị có thể chọn thời gian được sao?”

Chị dâu Trương cười.

Thấy chị dâu Triệu ổn dần, họ cũng yên tâm bắt đầu cười nói.

Món chính bữa tối là thịt nướng cà tím, còn có món canh bí đỏ và đậu đũa xào tỏi.

Món Nguyên Khang thích ăn nhất là thịt nướng cà tím, nó ăn một chén cơm hơn, lúc bước ra khỏi bàn ăn thì bụng căng tròn như một quả bóng hơi.

“Khoan hãy ra ngoài chơi, ngồi ở đây đợi mẹ dọn dẹp xong hết rồi sẽ đưa con ra ngoài đi dạo để tiêu hóa bớt.”

Phong Ngọc Lan nhìn chằm chằm bụng nó rồi nói.

Nguyên Khang đỏ mặt, ôm lấy bụng gật đầu.

Đường Minh Sơn cũng ăn xong, anh bước đến trước mặt Nguyên Khang, đưa tay lên sờ cái bụng mềm mềm của nó: “Có khó chịu không?”

“Cũng hơi hơi.”

Nguyên Khang thành thật trả lời, đúng là ăn không tiêu.

Đường Minh Sơn chọc vài cái lên bụng Nguyên Khang, nó cảm thấy ngứa ngứa, nhanh chóng ôm lấy bụng mình nhích sang bên cạnh.

“Đừng chọc mà.”

Nó bĩu môi lên nói.

“Ăn thì phải biết mình no hay đói.” Đường Minh Sơn nói: “Ăn no căng bụng đương nhiên sẽ khó chịu.”

Nguyên Khang lại nhích người sang bên cạnh, không muốn nghe anh lải nhải.

Phong Ngọc Lan nhịn cười, sau đó cũng buông chén đũa xuống: “Đi thôi, mẹ đưa con đi ra ngoài dạo một lát.”

“Vâng!”

Nguyên Khang lớn tiếng đáp lại.

Đường Minh Sơn lắc đầu, đứng dậy dọn dẹp chén đũa: “Đi đi, để đó anh dọn, lát nữa đun nước xong anh gọi hai người về.”

Vì thế, Phong Ngọc Lan bèn đưa Nguyên Khang xuống lầu đi một vòng, trùng hợp có người đang chơi bóng rổ, Nguyên Khang chăm chú nhìn theo không rời mắt, thấy vậy, Phong Ngọc Lan đã đưa nó đến xem trọn cả trận đấu bóng, lúc Đường Minh Sơn ở trên lầu gọi họ thì Nguyên Khang đang đứng cạnh bồn nước dưới lầu một đợi anh.

Lúc Phong Ngọc Lan lên lầu ba thì thấy Đường Minh Sơn một tay vác hai thùng nước, ngoài ra còn kẹp theo quần áo mà cô và Nguyên Khang thay ra lúc tắm.

May đây là quần áo mùa hè nên không dày, nếu không thì thật sự không mang nổi.

Sau khi Phong Ngọc Lan vào nhà tắm thì Đường Minh Sơn tắm cho Nguyên Khang ở lầu một, còn mình thì xối nước lạnh.

Trời vốn rất oi bức, thêm vào đó Đường Minh Sơn và Nguyên Khang đều nóng như lò lửa, Phong Ngọc Lan ngủ giữa hai người, nửa đêm cũng nóng đến tỉnh giấc.

Tối hôm đó, Phong Ngọc Lan lại giật mình tỉnh giấc vì nóng.

Cô khẽ động đậy, Đường Minh Sơn cũng thức giấc theo, sau đó đưa tay lên sờ lên trán cô, quả nhiên đổ đầy mồ hôi.

Vì thế, Đường Minh Sơn đã đi xách thêm một thùng nước, còn thêm vào đó ít nước nóng trong phích để cô lau người.

Sau đó, đi ra ngoài lắp chiếc giường gỗ rồi đặt bên cạnh giường của họ, tiện tay trải lên một lớp đệm mỏng, tiếp đó anh đặt Nguyên Khang đang ngủ rất ngon lên đó.

“Cho nó ngủ một mình sao?”

Phong Ngọc Lan lau người xong thì cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, thấy anh làm vậy thì nhất thời kinh ngạc.

“Thời tiết này cho dù nó không đắp chăn thì cũng không bị gì đâu, hơn nữa nó vẫn nằm cạnh giường chúng ta mà, nếu lỡ như có lăn xuống giường thì anh cũng có thể lập tức bế lên lại.”

Đường Minh Sơn để Phong Ngọc Lan ngủ tiếp, còn anh thì xách thùng nước đi đổ, sau đó cũng xuống lầu một tắm bằng nước lạnh.

Trên đường về còn gặp được vài thanh niên cũng nóng đến không ngủ được nửa đêm xuống đây tắm nước lạnh.

“Năm nay nóng hơn năm ngoái nhiều.”

“Đúng vậy, mới có đầu tháng sáu thôi, còn phải chịu thêm hai tháng nữa.”

Lúc Đường Minh Sơn về đến nhà, Phong Ngọc Lan đã ngủ thiếp đi, ngọn đèn dầu trong phòng vẫn đang cháy, còn Nguyên Khang đang ngủ trên giường gỗ cũng bắt đầu ngáy, nhìn xuống bụng nó thì thấy có thêm một chiếc chăn nhỏ, đây là chăn Phong Ngọc Lan may riêng cho Nguyên Khang, chăn rất mỏng, vừa đủ nó đắp, thời tiết này dùng để đắp lên bụng thì tuyệt vời.

Hôm thành tích được công bố, Phong Ngọc Lan và Tống Chi phải xuống dưới quê, Nguyên Khang thì gửi nhà trẻ, Đường Minh Sơn tranh thủ thời gian nghỉ trưa đưa Nguyên Khang đến tiệm cơm quốc doanh trong thành ăn mì, sẵn tiện còn đến chỗ thầy Vương để lấy phiếu điểm của Phong Ngọc Lan.

“Đứng nhất cả huyện! Đứng thứ ba thành phố! Đồng chí Phong đúng là khiến chúng ta nở mày nở mặt!”

Thầy Vương và hiệu trưởng cùng tiếp đón hai cha con họ, sau khi biết được Phong Ngọc Lan do phải về quê làm việc nên không có thời gian lấy phiếu điểm thì họ cũng thông cảm, dù gì người đã có gia đình thì lúc nào cũng phải gánh vác trọng trách rất nặng.

Đường Minh Sơn cũng rất kinh ngạc, nghe họ khen vợ mình như thế thì cũng hùa theo khen: “Ngày nào A Lan cũng đọc sách giải đề, bây giờ cô ấy đang học sách của lớp mười hai rồi, vốn dĩ em định thi xong lấy được bằng tốt nghiệp, khai giảng mới bắt đầu học lớp mười hai.”

Hiệu trưởng nghe xong khâm phục không ngớt, năm đó thầy Vương cũng vậy, lấy một cuốn đề thi thử từ lớp mười đến lớp mười hai đưa cho Đường Minh Sơn, nhờ anh đưa cho Phong Ngọc Lan.

“Cô ấy rất ưu tú, hy vọng cô ấy có thể tiếp tục cố gắng, đây vốn là phần thưởng của cuộc thi lần này.” Hiệu trưởng đưa đồ cho Đường Minh Sơn, sau khi anh nhìn qua một lượt thì cất nó vào túi mình.

Có tiền, có phiếu, có phần thưởng nữa.

Đến tận chập tối, Phong Ngọc Lan và Tống Chi mới quay về, vừa về đến nhà đã thấy Đường Minh Sơn nấu ăn xong cả, Nguyên Khang thì đang cưỡi ngựa gỗ.

“Mẹ về rồi!”

Nguyên Khang lập tức trèo xuống ngựa, chạy đến trước mặt Phong Ngọc Lan ôm lấy chân cô.

“Đây, ăn kẹo hỉ để lấy phúc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Phong Ngọc Lan lấy kẹo hỉ ra chia cho hai người họ.

Cái miệng nhỏ của Nguyên Khang nhếch lên, mỉm cười nhận lấy.

Đường Minh Sơn cúi đầu, Phong Ngọc Lan cười, bóc cho anh một viên, đưa đến miệng: “Hôm nay vất vả rồi, đồng chí Minh Sơn.”

“Không vất vả gì cả, chúc mừng đồng chí A Lan thi được hạng nhất toàn huyện, hạng ba toàn thành phố, phần thưởng trong nhà, để trên bàn ấy, em kiểm tra thử đi.”

Loading...