Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:15:54
Lượt xem: 180
Phong Ngọc Lan nhớ người nhà họ Phong đã từng nói không có chuyện gì thì đừng quay về nên lắc đầu: "Mẹ em nói không cần phải về nhà. Bây giờ ruộng nương đang bận lắm. Sau này rảnh rỗi rồi về."
Phong Ngọc Lan tìm một cái túi vải vừa phải bỏ đồ đạc vào rồi chuẩn bị lên gác mái lấy quần áo, vì dù sao hẳn là tối nay cô cũng qua đêm ở quê nhà.
Lúc ra ngoài, cô vừa lúc chạm mặt chị dâu Triệu. Chị dâu Triệu mở miệng trước: "Em đi đâu vậy?"
"Em lên gác mái lấy quần áo ạ." Phong Ngọc Lan cười đáp.
"Vậy cùng đi đi." Chị dâu Triệu cũng cười nói.
Triệu Thiên ở trong nhà lắng nghe cuộc đối thoại này rồi nhất thời toét miệng cười một tiếng.
"Được ạ." Phong Ngọc Lan gật đầu. Hành lang rất rộng nên hai người có sánh vai đi bên nhau cũng không cảm thấy chật chội gì.
Yến Tử nhà chị dâu Trương đứng trước cửa nhà mình không biết đang chơi cái gì. Thấy hai người bọn họ đi ngang qua còn ngước đầu lên chào bọn họ mỗi người một tiếng “thím” nữa.
Phong Ngọc Lan cười xoa đầu cô bé một cái: "Ngoan quá."
Yến Tử hơi ngại ngùng chạy vào phòng.
"Em rất thích trẻ con nhỉ?" Chị dâu Triệu thấy vậy bèn nói.
"Vâng." Phong Ngọc Lan gật đầu.
Chị dâu Triệu vốn muốn nói rằng sau này sinh thêm vài đứa bé nhưng lại nghĩ đến tình hình cơ thể của Đường Minh Sơn nên nhất thời cảm thấy mình không nên nói ra hai từ đứa bé, vậy nên cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác.
Hai người nhanh chóng đi lên gác mái. Trên này có quần áo đang phơi của không ít người, cơ bản đều là người từ tầng ba trở lên cả. Từ tầng ba trở xuống thì thường phơi quần áo ở bãi đất phía dưới.
Thấy bên cạnh quần áo mình có thêm đồ của đàn ông, Phong Ngọc Lan cẩn thận nhìn một chút là biết của Đường Minh Sơn. Sáng nay ánh mặt trời không nhỏ nên quần áo đều khô cả rồi. Cô lấy quần áo của Đường Minh Sơn xuống luôn.
Đường Minh Sơn thấy cô lấy cả quần áo xuống cho mình thì nhìn nhiều thêm mấy lần.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người đóng kín cửa sổ, khóa kỹ cửa rồi mới lên đường.
Bấy giờ chị dâu Triệu đang thay thuốc cho Triệu Thiên ở cách vách, vừa thay vừa nhắc đến Phong Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-13.html.]
"Cũng tại em lắm mồm. Lúc đó tự nhiên em hỏi một câu em rất thích trẻ con nhỉ. Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không nên nói thế."
Triệu Thiên cười một tiếng: "Dù gì người ta có bị làm sao không chúng ta còn không biết mà. Em đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Cũng đúng." Chị dâu Triệu gật đầu.
Phong Ngọc Lan đứng ở ven đường chờ Đường Minh Sơn. Không bao lâu sau Đường Minh Sơn đã cưỡi một chiếc xe đạp quay lại. Đây là xe anh đi mượn đồng nghiệp.
Đồ đạc thì cột ở nan xe phía trước, Phong Ngọc Lan thì ngồi phía sau. Bởi vì đường đi khá là xóc nảy nên hai tay cô vịn lấy eo Đường Minh Sơn.
Lúc vừa bắt đầu cũng thấy hơi ngại ngùng nhưng sau khi cô suýt nữa thì té xuống, giọng nói nghiêm túc của Đường Minh Sơn đã truyền tới từ phía trước: "Đường này không dễ đi đâu. Em ôm chặt anh đi."
"Vâng."
Lúc này Phong Ngọc Lan đâu còn rỗi hơi mà lo đến việc ngại ngùng xấu hổ nữa. An toàn là quan trọng nhất.
Con đường hai mươi cây số khiến Phong Ngọc Lan cảm thấy m.ô.n.g mình hơi khó chịu. Đến cửa đội sản xuất, Đường Minh Sơn dừng xe: "Xuống đi một chút nhé?"
Phong Ngọc Lan vội vàng buông tay ra xuống xe, nhẹ nhàng xoa cái m.ô.n.g một cái rồi khô khan gật đầu đáp: "Vừa vặn ngắm phong cảnh một chút."
Đường Minh Sơn cũng xuống xe. Anh đẩy xe đạp đi phía sau, Phong Ngọc Lan đi ở phía trước.
Trong đội sản xuất đều là đường mòn cả. Đến lối rẽ, Đường Minh Sơn sẽ mở miệng bảo đi bên nào. Phong Ngọc Lan chỉ cần đi theo là được.
Trong ruộng có không ít người đang làm việc. Thấy bọn họ quay lại, không ít người cất cao giọng chào hỏi.
Mỗi khi có người chào, Đường Minh Sơn sẽ giới thiệu ngay với cô đó là ai. Phong Ngọc Lan chào hỏi theo anh. Nhà họ Đường nằm ở giữa một vùng trũng trên núi, có ba gia đình sống ở đây. Từ trái sang phải theo thứ tự là nhà của chú ba Đường, nhà của bác cả Đường, sau đó là nhà của cha Đường.
Lúc này mẹ Đường đang lột măng tre trong sân. Nguyên Khang đứng ở cửa nhà, trong tay cầm một cành cây vẽ vời trên đất, chẳng biết trong miệng còn đang nói cái gì.
Phong Ngọc Lan gọi một tiếng: "Nguyên Khang!"
Nguyên Khang cầm cành cây ngẩng đầu lên, thấy bọn họ trở lại thì lập tức quay vào trong sân nói với mẹ Đường: "Bà nội ơi, à thì... Cha mẹ về rồi!"
Sau lần bị đánh ngày hôm qua, nhóm người mẹ Đường đã dạy nó là sau này phải gọi Phong Ngọc Lan là mẹ.
"Nghe rồi nghe rồi." Mẹ Đường cười híp mắt đứng dậy đi ra sân. Tất nhiên là bà đã nghe thấy tiếng Phong Ngọc Lan gọi Nguyên Khang rồi.