Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:14:39
Lượt xem: 101

Mẹ Vương ở nhà họ hàng, ăn uống ở căng-tin, cũng không làm phiền người khác hay hầm món gì trong nhà đối phương, một là mùi vị không ngon bằng Phong Ngọc Lan làm, hai là bà ấy biết tính tình người họ hàng, sẽ lấy chút gì đó, nghĩ đến liền thấy không thoải mái.

Trưa hôm sau khi Phong Ngọc Lan đi đưa canh cá trích tới, chợt nghe chị cả Đường nói buổi chiều sẽ về thị trấn của bọn họ.

“Mấy ngày này vì chị có thể ăn ngon hơn mà em bận rộn lắm rồi.” Chị cả Đường nắm tay Phong Ngọc Lan liên tục cảm ơn, chị dâu hai Đường bên cạnh cũng không thoát, chỉ là dù tính tình cô ta thẳng thắn nhưng da mặt có hơi mỏng, được khen vài câu liền đỏ bừng mặt.

Mà sản phụ ở bên cạnh đã xuất viện ngày hôm qua rồi, cũng không có người tới, nên chỉ có chị cả Đường ở đây.

Lúc này mẹ Vương chợt nhắc tới cô gái kia: “Nghe kể cũng khổ, cô ấy vừa mới có con không lâu thì chồng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Mọi người ở đây nghe vậy đều nhíu mày.

“Cha mẹ chồng bảo cô ấy sinh con đi, dù sao cũng là đứa con duy nhất của con trai mình, cha mẹ cô ấy nghĩ lâu dài, chỉ sợ cô ấy bởi vì đứa con mà cả đời bị trói buộc làm quả phụ, nên mới muốn cô ấy bỏ đứa trẻ.”

Thời đại này, bỏ con cũng không phải chuyện hiếm thấy, kế hoạch hóa gia đình đã dần được đẩy mạnh, chỉ là không còn cái gọi là không có tình người.

“Hai bên đều có lý riêng, đều tạo áp lực cho cô ấy, cuối cùng, cô ấy vẫn nhớ thương người đàn ông đã đối xử tốt với mình, quyết định sinh đứa trẻ ra, khiến cha mẹ cô ấy tức giận, không liên lạc với cô ấy nữa.”

Mẹ Vương thở dài: “Kết quả mười tháng mang thai, sinh ra một bé gái, thế này, nhà chồng không bằng lòng chăm sóc, đẩy chị dâu ra, chị dâu thì không tự nguyện, cũng không tận tâm, không phải đồ ăn có hơi nguội thì khi đứa nhỏ khóc bèn đi ra ngoài ngay.”

Mẹ Đường nghe vậy nhíu mày: “Thế thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn!”

Là một phụ nữ mà ghét bỏ con dâu và cháu gái mình, bảo đảm sau này còn có thể nói là con dâu khắc con trai mình!

“Thế bây giờ cô ấy nghĩ thế nào?”

Ấn tượng lớn nhất của Phong Ngọc Lan đối với đối phương đó là, mỗi lần cô đưa canh tới, đối phương đều lén nuốt nước miếng.

“Còn có thể làm gì chứ, nuôi con lớn, sống cả đời.”

Chị dâu hai Đường nghẹn ngào: “Vậy không phải là ở góa cả đời hay sao? Một mẹ một con, không biết sẽ bị bắt nạt tới mức độ nào nữa.”

Chị cả Đường liên tục gật đầu, nói một hồi, thím ba Đường và chị dâu họ cũng mang đồ tới, căn phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

“Mọi người giấu cũng kỹ quá đấy, sáng nay bọn em mới biết được tin này từ phía Nguyên Khang đó!”

Thím ba Đường trừng mắt với mẹ Đường.

Mẹ Đường che miệng cười: “Còn không phải là bởi định về nhà rồi sẽ nói với các em hay sao?”

Mẹ Vương cũng cười rồi nói chuyện với mọi người, khoảng ba giờ, Vương Kiến Quốc lái xe tới, đúng vậy, lái xe, xe có bốn bánh.

Bên trong đã bố trí xong, chị cả Đường định tự mình đi xuống, nhưng Vương Kiến Quốc đau lòng cho cô ấy nên bế thẳng cô ấy ra xe, sau đó mẹ Vương và mẹ Đường mỗi người bế một đứa rồi cũng lên xe sau.

Chiếc xe này là do ông Vương mượn của đồng nghiệp, bởi vì đón sản phụ nên còn buộc cả vải đỏ, vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.

Sau khi bọn họ đi, Phong Ngọc Lan kéo ba người thím ba Đường đến nhà ngang ngồi một lát.

Thím ba Đường và chị dâu họ chỉ tới đây lúc Phong Ngọc Lan kết hôn với Đường Minh Sơn, bây giờ cũng không bận lắm, bèn khéo léo đánh giá một hồi, tuy phòng không lớn nhưng quét dọn sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp rất ngăn nắp.

Vừa nhìn là biết nghiêm túc sống cùng nhau.

Có lẽ tới hơn bốn giờ năm mươi phút, bọn họ phải đi, bởi vì đội trưởng đưa bọn họ tới đã hẹn năm giờ chờ hai người ở chỗ nào đó, rồi sau đó cùng nhau quay về đội sản xuất.

Chị dâu hai Đường vui vẻ đi theo, Phong Ngọc Lan đưa mọi người đến cửa lớn nhà ngang.

Tống Chi xách giỏ trúc từ bên ngoài trở về, Phong Ngọc Lan tò mò không biết cô ấy mua cái gì, vừa nhìn thì phát hiện là một con cá chép lớn.

“Buổi tối qua đây ăn cơm.” Tống Chi biết người nhà chồng cô đều đi hết rồi, kéo cô nói chuyện.

“Được rồi.” Phong Ngọc Lan cười híp mắt gật đầu, sau khi đi về cùng Tống Chi, cô đổi nước cho mấy con cá trích trong nhà trước.

Đây là do mẹ Vương mua, tổng cộng có mười mấy con, đã dùng tám con nấu canh, còn dư lại bốn con, mẹ Vương bảo cô giữ lại mà ăn.

Dọn dẹp nhà một hồi, rồi nấu nước tắm rửa gội đầu, sau đó phơi quần áo, xong xuôi thì mang một miếng thịt đến nhà Tống Chi nấu cơm.

“Sao còn mang thịt sang!”

Tống Chi nhìn thấy liền giậm chân.

“Mẹ chồng tôi mua cho, định để buổi tối ăn, hôm nay nóng, không để đến sáng mai được nên làm luôn, coi như thêm món.”

Đã nói như vậy, Tống Chi còn có thể nói gì được nữa?

Tới khi Đường Minh Sơn trở về, Hồng Kiến Quân đang rửa rau trong bồn nước: “Anh Đường, buổi tối ăn cơm ở nhà tôi, để đồ xuống rồi qua đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-126.html.]

Đường Minh Sơn ngơ ngác, nhìn về phía cửa nhà Hồng Kiến Quân, Phong Ngọc Lan vừa vặn nhìn qua, khuôn mặt cong cong vẫy tay với anh.

“Được.”

Đường Minh Sơn cười trả lời Hồng Kiến Quân, rồi đi nhanh về phía Phong Ngọc Lan: “Các chị đi hết rồi à em?”

“Đi rồi, mau về thay quần áo đi.” Phong Ngọc Lan thấy trên quần áo anh dính một chút dầu máy nên nói thế.

Thấy thời gian còn sớm, Đường Minh Sơn bèn đi tầng một tắm nước lạnh, sang đó vừa vặn ăn cơm.

Đậu phụ chiên, cá nấu, thịt xào ớt xanh, rau xào và cơm gạo trộn.

Có thể nói là rất phong phú.

Hồng Kiến Quân còn mang ra một chai rượu trắng, mấy người uống vừa đủ.

Rượu này không say, nhưng Phong Ngọc Lan vẫn uống ít, cho dù vậy nhưng cũng đỏ mặt, cô kiên trì giúp thu dọn bát đũa, Đường Minh Sơn cười để cô dựa vào mình, nhanh chóng rửa bát chén rồi về nhà, sau đó kéo cô ra ngoài tản bộ, đi dạo quanh bờ sông huyện.

Cảm nhận được gió đầu hạ, Phong Ngọc Lan cảm thấy mặt không còn nóng nữa.

“Hôm nay hẳn là sinh nhật Tống Chi.” Phong Ngọc Lan nói.

“Tám, chín phần là thế.” Đường Minh Sơn gật đầu.

“Tâm trạng cô ấy tốt, em thấy cũng vui theo.” Phong Ngọc Lan kéo ống tay áo Đường Minh Sơn, kết quả bị đối phương nắm tay.

Sau khi hai người đi dạo một lát thì trở về nhà ngang.

Kết quả đi tới tầng năm, chỉ thấy Tống Chi lạnh lùng đứng ở hành lang, thím Điền đang rửa bát nhẹ giọng nói: “Cha mẹ chồng cô ấy tới, đang nói chuyện ở trong.”

Phong Ngọc Lan tiến lên kéo bàn tay hơi lạnh của Tống Chi: “Đến nhà tôi ngồi một lát nhé.”

Đường Minh Sơn không về nhà ngay mà nói chuyện với Triệu Thiên trong hành lang, anh để hai người có không gian nói chuyện riêng.

Tống Chi ngồi xuống, nhận cốc nước bạc hà Phong Ngọc Lan đưa tới, hai mắt ửng đỏ nói: “Nói là tới thăm em, nhưng câu nào cũng nói tới việc sinh con.”

Phong Ngọc Lan nghe xong vô cùng khó chịu: “Đồng chí Hồng nói thế nào?”

Việc này cũng phải xem thái độ của người đàn ông, nếu cả nhà đều ép Tống Chi sinh con, ai mà chịu được?

Tống Chi hít một hơi thật sâu, lại vội uống thêm hai ngụm nước bạc hà, sau khi nén cảm xúc xuống mới nói với Phong Ngọc Lan: “Kiến Quân vẫn che chở cho em, bọn họ mang đồ tới, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu nói đến chuyện đứa trẻ, em nghe không thoải mái, Kiến Quân cũng lo lắng cho em, tìm cớ bảo em ra hành lang.”

“Kết quả em đi thì tốt quá, bọn họ càng nói rõ hơn, Kiến Quân phản bác vài câu, mẹ chồng em như sợ em không nghe rõ, còn đặc biệt lớn tiếng nói cái gì mà sao lại không sinh, cuộc sống cứ trôi qua, trôi qua như thế, ai mà chưa từng có con...”

Nói xong, cô ấy không nhịn được khóc thành tiếng.

Tống Chi nghĩ tới đứa con đáng thương của mình, càng nghĩ nước mắt lại càng rơi, cô ấy cũng hoàn toàn không khống chế được.

“Được rồi, được rồi.” Phong Ngọc Lan nghe kể cũng thấy khó chịu, lấy giấy bản nhà máy giấy ra lau nước mắt cho cô ấy.

“Cũng, cũng chỉ có em với Kiến Quân không buông xuống được...”

Tống Chi khóc thút thít.

Cô ấy vốn gầy gò, càng nhìn càng thấy đáng thương.

Chị dâu Triệu tới tìm Phong Ngọc Lan nói chuyện còn chưa vào nhà, chợt nghe thấy tiếng khóc của Tống Chi, cô ấy nhướng mày bước nhanh về phía trước, Phong Ngọc Lan tỏ ý bảo cô ấy ngồi.

“Em gái à, không được khóc, có khóc thì cũng phải khóc trước mặt người đàn ông của em! Để anh ta đau lòng, bây giờ em khóc, anh ta không nghe thấy, không lời lãi gì đâu.”

Chị dâu Triệu biết một ít chuyện của Tống Chi nhưng không biết chuyện của đứa trẻ, chỉ biết quan hệ với cha mẹ chồng không tốt, vừa rồi lại nghe chị dâu Trương nói có người đến nhà Tống Chi, vừa nghe đến thì chị dâu Triệu cũng biết là ai.

Tống Chi nghe vậy ngơ ngác.

Phong Ngọc Lan nhận được ánh mắt của chị dâu Triệu, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Không được khóc nữa.”

Lại nhét vào tay cô hai tờ giấy bản.

Tống Chi thút thít hai cái, cũng gật đầu nói phải: “Em khóc ở đây, người ta vẫn muốn ôm cháu trai cháu gái, dựa vào cái gì chứ.”

Thấy cô ấy không khóc nữa, Phong Ngọc Lan còn múc nước vào chậu rửa mặt, để Tống Chi rửa mặt.

Cách an ủi của chị dâu Triệu, chính là kể chuyện hồi mình khó khăn nhất cho Tống Chi nghe, sau đó lại nói tới chuyện cuộc sống sau này ngày càng tốt hơn cho cô ấy nghe.

Tống Chi nghe rất nghiêm túc.

Loading...