Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:13:34
Lượt xem: 113
Buổi tối ăn cơm thì được em họ Liêu mời qua ăn, sáng hôm sau chưa tới bốn giờ, hai người Phong Ngọc Lan liền đi.
Người nhà Liêu Quế Phương dậy sớm hơn, hơn ba giờ đã qua, Liêu Quế Phương gọi mì, ba người ăn xong thu dọn một phen, lúc này mới đến nhà em họ Liêu.
Trước tiên Phong Ngọc Lan và Tống Chi trang điểm cho em họ Liêu, thím ba Liêu - cũng chính là mẹ cô ấy, cảm thấy con gái khen ngợi Ngọc Lan quá, nào có người giỏi được như vậy, có thể làm mất luôn cả vết bớt, về sau lại nghe cô ấy nói không che vết bớt, càng cảm thấy là con gái cứng miệng cho nên mới không che được.
Kết quả sau khi Phong Ngọc Lan trang điểm cho em họ Liêu, mặc dù không che vết bớt, nhưng thím ba Liêu vẫn cảm thấy con gái thật sự trở nên đẹp hơn nhiều, hai mắt bà ấy đỏ lên, vuốt má em họ Liêu: "Sao không che đi? Sẽ đẹp hơn!”
"Con thích bản thân mình như vậy, thực tế hơn một chút." Em họ Liêu cười, hoa trên mặt cô ấy cũng theo đó nhìn giống như một hoa tiên tử.
“Thật đẹp, cô gái, đôi tay này của cô thật khéo léo!”
"Khách sáo rồi." Phong Ngọc Lan khiêm tốn nói.
Khoảng sáu giờ, nhà trai đến, các cô cũng đi ra ngoài xem đám cưới, để hai mẹ con nói chuyện thật tốt.
"Nhiều lễ tiết như vậy, còn náo nhiệt như vậy, có thể thấy nhà trai bên kia rất coi trọng." Tống Chi nhìn suốt cả tiếng, nói với Phong Ngọc Lan.
"Đúng vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu.
Chín giờ, cô dâu chú rể ở nhà gái bái biệt cha mẹ, sau đó lại mời rượu cho bạn bè thân thích, mới mang theo người đưa dâu đến nhà trai.
Em họ Liêu trang điểm cô dâu khiến mọi người bàn tán không thôi, nhưng phần lớn vẫn nói cô ấy đẹp, cũng có chút cổ hủ nói trên mặt cô ấy mang theo hoa, là điềm không may.
Thật ra hoa Phong Ngọc Lan vẽ màu đỏ, vẫn là hoa tượng trưng cho hạnh phúc, nhưng cũng không ngăn được miệng người khác.
Nhìn chung, phản ứng khá tốt.
Hai người Phong Ngọc Lan bị giữ lại ăn cơm trưa, mới bị nhét bao lì xì, đi theo Liêu Quế Phương trở lại nhà ngang.
Tống Chi trực tiếp nhét cái bao lì xì kia của mình cho Phong Ngọc Lan: "Đừng cho em, em cũng không giúp được gì, còn ăn chùa mấy bữa cơm thịt, hơn nữa tâm trạng cũng rất tốt, đây chính là thứ em hài lòng nhất. Nếu chị trả lại cho em, tâm trạng tốt hai ngày nay của em cũng không còn, hơn nữa lần sau đi trang điểm cô dâu cho người ta, em cũng không đi.”
"Lời tốt lời xấu cô đều đã nói, tôi còn có thể nói gì đây?"
Phong Ngọc Lan khẽ cười nói.
Thấy cô không nhét cho mình, Tống Chi mới lộ ra một nụ cười lớn: "Em về đun nước tắm rửa, chị cũng bận rộn với việc của mình đi, lát nữa em đi đón Nguyên Khang với chị.”
"Được."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Sau khi cô ấy đi, Phong Ngọc Lan mở ra hai cái bao lì xì nhìn một chút, cô là ba đồng ba, Tống Chi kia là một đồng hai.
Năm ngoái đến bây giờ cô cũng trang điểm với vài người, đây là người cho nhiều nhất cho đến nay.
Phong Ngọc Lan cất tiền xong, lại ghi sổ sách, thấy Đường Minh Sơn đã mua đồ ăn hôm nay xong, vì thế cười rồi đi lấy nước đun nước gội đầu tắm rửa.
Buổi chiều, hai người cùng đi đón Nguyên Khang, Nguyên Khang thấy Phong Ngọc Lan thì rất vui, dọc đường đi đều nói tối hôm qua Đường Minh Sơn ngủ cùng mình trêu chọc mình.
Phong Ngọc Lan và Tống Chi nghe được bật cười, Tống Chi vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Nguyên Khang, Nguyên Khang nghi hoặc ngẩng đầu, thấy là cô ấy, Nguyên Khang nhẹ nhàng bắt lấy tay cô ấy sờ đầu mình, tiếp theo tiếp tục nói chuyện cùng Phong Ngọc Lan.
Tống Chi hít mũi, sợ họ phát hiện nên lập tức quay đầu nhìn về phía nơi khác.
Buổi tối, Phong Ngọc Lan nấu đồ ăn xong, mời vợ chồng Tống Chi tới ăn cơm, hai người cũng không ngại ngùng, cộng thêm lời cô ấy nói lúc đưa phong bao lì xì cho Phóng Ngọc Lan, Tống Chi không đi ăn cơm thì đó chính là cô ấy không nể tình.
Đường Minh Sơn và Hồng Kiến Quân uống một chút rượu sake, Nguyên Khang tò mò nghiêng đầu, bị Đường Minh Sơn vươn tay đẩy đi.
"Uống cái này!" Phong Ngọc Lan múc cho nó một chén canh mướp trứng chiên: “Khi con lớn lên là có thể uống cùng một thứ với cha.”
"Cái kia thối lắm thối, vẫn là cái này ngon." Nguyên Khang bưng chén canh nhỏ của mình, vừa uống vừa chê bai.
Tống Chi nghe vậy cũng không nhịn được cười.
Giữa tháng năm, không lâu sau khi Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang về, Đường Văn Tuệ liền cõng ngô non và rau đến.
"Trong nhà thế nào?"
Lúc nấu cơm trưa, Phong Ngọc Lan cười hỏi.
Đường Văn Tuệ mới thở hổn hển nhìn thoáng qua Nguyên Khang cưỡi ngựa gỗ: "Cha mẹ đều rất nhớ Nguyên Khang, anh hai chị dâu cũng rất tốt, muốn hỏi khi bọn nhỏ nghỉ hè, đưa Nguyên Khang về ở hai tháng có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-124.html.]
"Đương nhiên là được." Phong Ngọc Lan nói quy định của nhà trẻ: "Thật ra cũng không có kỳ nghỉ hè gì, dù sao muốn đến thì nộp tiền, rất tự do.”
"Vậy à?" Đường Văn Tuệ cười tủm tỉm bảo Nguyên Khang tới đây: "Nguyên Khang con về quê ở mấy ngày cùng dì nha?”
"Vâng ạ."
Nguyên Khang gật đầu.
Phong Ngọc Lan cũng không ngăn cản, đứa nhỏ nhớ họ cũng đúng, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà, đương nhiên là nhớ họ.
"Vậy sáng mai chị nói một tiếng với bên nhà trẻ, chờ Nguyên Khang về rồi mới tính tiền là được."
Chuyện này rất đơn giản.
Cũng mượn lời này, để Đường Văn Tuệ ở lại nhà ngang cả đêm.
Đường Văn Tuệ tắm rửa gội đầu, lúc này ngồi bên giường lau tóc, nói chuyện của thím năm với Phong Ngọc Lan.
"Có hơn một tháng không đón về, chúng em còn nghĩ, có phải thật sự không cần bà ta hay không, sau đó nghe thím ba nói, sau khi thím năm được đưa về, không được bao lâu lại tự chạy đi, nhưng không bao lâu sau bà ta lại trở về."
"Nghe nói trên người đều là vết thương, bà ta còn khóc lóc mình bị lừa cái gì đó, dù sao cuối cùng chú năm vẫn mềm lòng, đón người về đội sản xuất, vì thế chị dâu Trường Thịnh cũng náo loạn một hồi."
Lúc trước, chị dâu Trường Thịnh cảm thấy mẹ chồng này quá mất mặt, mới đề nghị ly hôn, kết quả bây giờ mẹ chồng lại trở về.
Tất nhiên là cô ta muốn nháo.
"Cũng may thím năm không giống lúc trước, không hù dọa đứa nhỏ nữa, ngoài lúc làm việc ra thì rất ít khi ra ngoài. Nghe Thục Phân nói, bà ta không phải cố ý giày vò, hiện tại bà ta đã có da thịt, tuy rằng vẫn là tàn tật nhưng không phải là bộ dạng sưng mủ buồn nôn kia nữa."
Đường Văn Tuệ treo khăn mặt bên cửa sổ, quay đầu lại nói với Phong Ngọc Lan nghiêm túc nghe: "Em cũng gặp bà ta hai lần ở trên đường, bà ta cũng không làm gì, nhìn gầy đi rất nhiều, trên mặt không có thịt gì, dù sao đến bây giờ, bà ta vẫn yên ổn, mọi người cũng không có ý kiến lớn đối với bà ta nữa.”
"Vậy chị dâu Trường Thịnh thì sao?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
"Lúc đầu bởi vì thím năm về, chị dâu Trường Thịnh thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Sau đó cách mấy ngày anh Trường Thịnh liền chạy về bên kia, chị dâu Trường Thịnh mới buông lỏng, nói chỉ cần bà ấy không giày vò, sống tốt, sửa tính, cô ấy sẽ trở về, nếu không vẫn phải ly hôn."
"Có lẽ là bởi vì cái này mới sửa."
"Mẹ em cũng nói vậy." Đường Văn Tuệ lại thấp giọng nói: "Hơn nữa, thím ba nói thím năm chạy mấy ngày, là sống qua ngày cùng người khác, kết quả bị đánh quá thảm cho nên mới chạy trở về.”
"Chỉ cần bà ta sửa, không hù dọa người khác nữa, cho dù là trong nhà bà ta hay là người của đội sản xuất của chúng em cũng thở phào nhẹ nhõm."
Phong Ngọc Lan kéo chăn nhỏ cho Nguyên Khang, che cái bụng nhỏ tròn vo của nó.
"Đúng vậy, chị dâu hai cũng nói như vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu: "Còn có một chuyện nữa, chị cả vẫn chưa sinh!”
"Đúng vậy, theo lý thuyết cũng nên sinh." Phong Ngọc Lan nhớ tới chị cả Đường: "Hơn nữa chị nghe nhà ngang có mấy thím nói, song thai còn có thể sinh sớm hơn chút so với một đứa.”
"Đúng vậy." Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu: "Mẹ và chị dâu hai đi thăm chị cả nhiều lần, chị ấy ngược lại không có cảm giác gì, cũng thường xuyên động thai, nhưng không có động tĩnh.”
Hai người đang nói, bác Ngô ở dưới lầu gọi Đường Minh Sơn: "Anh rể cháu tới rồi! Nói chị gái cháu đang ở bệnh viện huyện!”
Đường Minh Sơn ở phòng ngoài không nói hai lời liền mặc quần áo, sau đó nói với Phong Ngọc Lan: "Anh đi xem một chút.”
Phong Ngọc Lan cũng không yên tâm, liền để Đường Văn Tuệ ở nhà trông Nguyên Khang, bọn họ cùng đến bệnh viện huyện.
Vương Kiến Quốc đến đây báo tin liền trở về bệnh viện, anh ấy có xe đạp, ngược lại chạy nhanh.
Hai người Phong Ngọc Lan cũng cưỡi xe đạp đuổi theo.
Lúc đến bệnh viện, thấy ngoài Đình Đình thì nhà họ Vương đều ở đây, mà chị cả Đường đã vào phòng sinh.
"Còn chưa ăn cơm tối đã nói đau bụng, bác vừa nhìn đã biết sắp sinh cho nên vội vàng tìm xe, đưa xuống."
Sau khi mẹ Vương nhìn thấy bọn họ, vội vàng nghênh đón, nói đến chuyện xảy ra lúc trước.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm chút, kết quả không tới nửa tiếng, chị cả Đường đã sinh đứa bé đầu tiên là một bé trai, mười mấy phút sau, bé gái cũng sinh ra!
Long Phượng Thai!
Mẹ Vương kích động không thôi, Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn còn có Vương Kiến Quốc thì tiến lên nhìn chị cả Đường được đẩy ra, thấy tinh thần cô ấy rất tốt, chỉ là nhìn có chút mệt mỏi, hai người cũng yên tâm.