Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 121

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:08:52
Lượt xem: 118

Mấy người Quân Tử nghe thấy tiếng khóc của cô bé, nhao nhao buông bút xuống đi vào.

"Tô Tô, cậu sao vậy?"

“Cháu biết, bạn ý sẽ bị đưa về quê, lúc cháu ăn cơm nghe mẹ cháu nói."

Nói thế kia vẫn đang ổn, vừa nói thế này xong Tô Tô đã oa oa khóc lớn.

Phong Ngọc Lan vội vàng khẽ dỗ dành cô bé, bảo bọn Quân Tử đi ra ngoài trước, trước khi Nguyên Khang đi còn nhét kẹo trong túi mình cho Tô Tô: "Chị Tô Tô đừng khóc.”

Tô Tô nhìn kẹo trong tay không ngừng nức nở.

Chờ bọn Quân Tử đi, Phong Ngọc Lan bảo Đường Minh Sơn trông Nguyên Khang, cô đưa Tô Tô về nhà.

Tô Tô ở tầng ba.

Lúc này mẹ Tô Tô cũng vừa cãi nhau với cha Tô Tô xong, ai muốn đưa con của mình về, đón con nhà bác đến chăm lo chứ.

Khi cô ấy nhìn thấy đôi mắt của Tô Tô, cô ấy biết đứa trẻ đã khóc.

Trong lòng mẹ Tô Tô rất khó chịu, tiến lên sờ sờ đầu đứa nhỏ.

“Yên tâm đi, mẹ sẽ không đưa con về, cha con như vậy thì tự ổng chăm cháu trai ổng đi, mẹ đi ra ngoài thuê phòng, cũng mang con theo!”

Nói xong, câu cuối kia còn nói thật lớn, không chỉ người bên cạnh nghe thấy, cho dù là cha Tô Tô ngồi trong phòng hút thuốc cũng nghe thấy.

Anh ta càng thêm bực bội, vừa chuẩn bị đi ra nói vài câu thì nghe thấy giọng của Phong Ngọc Lan, cha Tô Tô sĩ diện lập tức ngồi xuống.

Coi như không nghe thấy lời vừa rồi.

Phong Ngọc Lan khen ngợi Tô Tô một phen, thông minh, hiếu học, hơn nữa rất có thể chịu khổ, nếu đưa về quê vậy thì mất đi cơ hội đi học.

Tất nhiên mẹ Tô Tô hiểu được điều này, để Tô Tô đi học chỗ Phong Ngọc Lan vẫn là do chính cô ấy quyết định, tầm nhìn của cô ấy cũng không nông cạn như cha đứa nhỏ.

Sau khi cảm ơn Phong Ngọc Lan, mẹ Tô Tô dắt Tô Tô vào phòng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc trước mặt cha đứa nhỏ.

"Em đang làm gì vậy?"

Cha Tô Tô nhíu mày.

"Làm gì? Nhường chỗ cho cháu trai anh." Mẹ Tô Tô cay đắng nói: "Các người sống tốt, hai người ngoài chúng tôi đi!”

Nói xong liền xách đồ, kéo Tô Tô đi.

"Tối qua ở nhà thím Hoàng ở lầu hai, sáng nay đến nhà chúng tôi mượn năm đồng, nói là qua nhà nông ở bên Cung tiêu xã hỏi xem có nhà nào có thể thuê không."

Hôm sau, chị dâu Vương đi lên đưa rau xanh cho Phong Ngọc Lan thì ngồi cùng nhau nói chuyện, nhà chị dâu Triệu đã bị ngăn cách, lúc này cô ấy lấy những thứ còn sót lại ở nhà rồi khác sắp xếp lại.

Nghe chị dâu Vương nói như vậy, lập tức đồ đạc cũng không thèm xếp, ngồi ở trước cửa nhà Phong Ngọc Lan nghe cô ta nói.

"Mọi người nói cha Tô Tô cũng vậy, con gái của mình thì không nuôi, lại muốn nuôi cháu trai của mình, có phải đầu óc bị gì không?"

Chị dâu Triệu mắng.

“Chị thấy cũng đúng." Chị dâu Vương liên tục gật đầu: "Chị nghe mẹ Tô Tô nói, cha Tô Tô cộng thêm ba người bác kia cũng chỉ có nhà bác cả Tô Tô có một người mang theo, còn lại tất cả đều là con gái, tất nhiên nhà chồng này rất yêu thương, nhưng không ngờ sẽ để cho cha Tô Tô đưa cháu trai đến đây nuôi dưỡng!”

"Cho nó học hành?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Không chỉ vậy." Chị dâu Vương lắc đầu: "Chị thấy sau này cha Tô Tô về hưu, vị trí kia cũng phải cho cháu trai anh ta!”

Chị dâu Triệu hít khí lạnh: "Cái này còn cần mặt mũi à?”

"Cần mặt mũi gì, cháu trai mới quan trọng." Chị dâu Vương lại bĩu môi: "Tô Tô là đứa trẻ rất ngoan, hơn nữa cũng không phải mẹ Tô Tô không thể sinh, nhất định phải mang đứa cháu đến đây, thật có bệnh!”

Không chỉ có các cô ấy đang đàm luận về hành vi kỳ lạ của cha Tô Tô, rất nhiều người ở nhà ngang đều đang nghị luận chuyện này.

Chạng vạng, khi cha Tô Tô trở về nhà ngang thì bị rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn, bác Ngô còn cao giọng nói: "Buổi chiều người ở quê cháu đưa thư cho cháu, bảo cháu ngày mai về đón cháu trai tới đây!”

Đường Minh Sơn xách túi vải từ một bên đi qua, vừa lúc nghe thấy lời này, anh nghi hoặc nhìn về phía cha Tô Tô: "Đón cháu anh tới đây? Cháu trai anh bị bệnh à?”

Mặt cha Tô Tô hơi đỏ lên: "Không có, tới chơi thôi.”

"Chơi? Đưa cháu trai vào thành phố chơi, đưa con gái ruột về nông thôn chơi?”

Tiếng chất vấn của Đường Minh Sơn làm cho mặt cha Tô Tô càng đỏ lên, muốn phản bác lại sợ nói sai càng nhiều.

"Anh thật sự biết chơi."

Triệu Thiên vẫn ở bên cạnh nói tiếp một câu như vậy.

Hai người một trước một sau đi lên lầu, cha Tô Tô đứng trong bờ đê một hồi, lúc này mới về nhà, kết quả phát hiện cửa nhà đóng lại.

Anh ta vội vàng đi đến nhà thím bên cạnh: "Hôm nay vợ em đã về chưa ạ?”

Chuyện tối hôm qua mẹ Tô Tô dắt Tô Tô đi, anh ta biết.

"Về thu dọn đồ đạc, nói là tìm được phòng rồi, sau này không về đây nữa." Thím kia cũng không có sắc mặt tốt gì đối với anh ta.

Cha Tô Tô vội vàng mở cửa ra, phát hiện quả thật thiếu đồ đạc của hai mẹ con, cả người anh ta mềm nhũn, bất chấp mọi thứ khác, vội vàng đi tìm người hỏi mẹ con Tô Tô hiện tại đang ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-121.html.]

Phong Ngọc Lan nghe thấy trên bờ đê truyền đến cãi vã, đang chuẩn bị cầm đũa ăn cơm, nghe thấy vậy cô liền thò đầu ra ngoài nhìn một chút, thấy chị dâu Vương và cha Tô Tô đang cãi nhau, anh cả Vương chắn trước mặt chị dâu Vương, ngăn cản cha Tô Tô kích động không thôi.

"Nếu không phải chị cho cô ấy mượn tiền, cô ấy sẽ đi à!"

Chị dâu Vương cười lạnh một tiếng, cực kỳ lớn tiếng mắng lại: "Nếu không phải đầu óc cậu có bệnh muốn đưa cháu trai đến đây nuôi, vợ cậu sẽ mang con gái đi ư? Độ dày của tường đất này không bằng cậu, sao lại không biết xấu hổ hỏi tôi chuyện vay tiền chứ! Mẹ nó!”

Chị dâu Vương chính là vua "mạnh miệng" nổi danh ở nhà ngang, chỉ có cái miệng ngốc này của cha Tô Tô sao ăn thua, rất nhanh liền bị chị dâu Vương mắng đến máu chảy đầm đìa.

Từ trước đến nay, cha Tô Tô luôn nể mặt, lúc này thấy trong bờ đê không ít người vây quanh thì thôi, trên lầu còn có không ít người nhìn bên này.

Còn có người bưng bát đũa vừa ăn vừa nhìn động tĩnh bên này!

Anh ta vừa tức vừa xấu hổ, quay đầu đi lên lầu, về đến nhà đóng cửa lại. Trong nhà không có mẹ Tô Tô, tất nhiên không có người nấu cơm, cha Tô Tô vừa tức vừa đói, lại bởi vì sợ bị người nghị luận, không mở cửa nấu ăn.

Phong Ngọc Lan múc cho Nguyên Khang hai muỗng canh trứng, sau đó lại múc cho Đường Minh Sơn một chén canh trứng: "Em thấy anh ta sẽ không thấy mình sai, ngược lại cảm thấy đó là cháu ruột của mình, sau này nói không chừng Tô Tô còn phải dựa vào anh trai."

"Người cố chấp." Đường Minh Sơn gật đầu, cũng gắp cho cô miếng thịt: "Kiểu gì cũng sẽ truyền đến nhà máy giấy sáng mai.”

"Anh ta rất sĩ diện, nhà ngang và nhà máy giấy đều truyền khắp nơi, vậy còn có mặt mũi gì nữa."

Phong Ngọc Lan cũng uống một ngụm canh.

Vốn tưởng rằng buổi tối Tô Tô sẽ không đến, kết quả mẹ Tô Tô vẫn đưa tới như trước, chị dâu Vương các cô ấy nhìn thấy mẹ con Tô Tô cũng không nói gì, cho nên cha Tô Tô không biết buổi tối hai mẹ con vẫn trở về nhà ngang.

Ngày hôm sau thức dậy liền đi Cung tiêu xã mua đồ ăn, sau đó buồn bực đi đến nhà máy giấy, kết quả như Đường Minh Sơn nghĩ, nhà máy giấy cũng đang truyền tai chuyện anh ta không nuôi con gái mà muốn nuôi cháu trai, tiếng nghị luận kia không nhỏ hơn chuyện Trương Đại Lực kết hôn.

Lãnh đạo ngược lại không tìm anh ta nói chuyện, chuyện này cũng không quá lớn so với chuyện của Trương Đại Lực, nhưng mấy người giống chủ nhiệm Lý cũng không thích.

Vì thế lại mở một cuộc họp, trọng điểm phê bình các đồng chí trọng nam khinh nữ này, trong cuộc họp không điểm tên cha Tô Tô, nhưng ánh mắt mọi người thỉnh thoảng lại đ.â.m vào người anh ta, còn khiến người ta hoảng hốt hơn cả bị điểm danh.

Vì thế, cha Tô Tô đi cầu xin mẹ Tô Tô mang theo con trở về nhà ngang.

Phong Ngọc Lan đến nhà trẻ đón Nguyên Khang, liền nghe chị dâu ở cùng tầng với nhà Tô Tô nói chuyện cha Tô Tô xin mẹ Tô Tô về nhà.

"Nào có thể về nhà dễ dàng như vậy, anh phải cam đoan với em không có ý định nuôi cháu trai nữa chứ? Cái này chỉ cam đoan thôi cũng không được, dù sao miệng đàn ông, nói xong là quên ngay.”

“Nhưng không, phải thề!”

Chị dâu Trương nói.

"Thề? Mẹ Yến Tử, chị nghĩ đơn giản quá, không phải thề có thể giải quyết, phải làm chứng!”

"Không." Một chị dâu khác lắc đầu đầy kinh nghiệm nói: "Chia nhà.”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía cô ấy, chị dâu kia lại gật đầu: “Chia nhà mới có thể giải quyết, nếu không cha mẹ chồng trong nhà gây áp lực, người đàn ông vẫn sẽ làm theo!”

Phong Ngọc Lan nghe vậy cũng gật đầu: "Là đạo lý này, chữ hiếu đè người, nếu cha mẹ cầu xin trước mặt cũng không dễ quyết định.”

Chị dâu Trương hít sâu một hơi: "Đúng là chị nghĩ quá đơn giản! Mẹ Tô Tô kia cũng đừng trở về dễ dàng!”

"Đã sớm đi tìm cô ấy nói rồi." Chị dâu đề nghị chia nhà kia có chút kiêu ngạo: "Trong lòng cô ấy hiểu rõ.”

Mẹ Tô Tô cũng không về nhà cùng cha Tô Tô, thậm chí còn nhắc tới chuyện ly hôn.

Cha Tô Tô làm việc đều mất hồn mất vía, thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Nhưng cho dù là như vậy, mẹ Tô Tô cũng kiên định không trở về ngay, không lo lắng cho sức khỏe của người đàn ông đó là không có khả năng, có điều hiện tại không phải là lúc mềm lòng.

Khi cha Tô Tô bị nhà máy giấy yêu cầu về nhà xử lý xong chuyện rồi đi làm lại, anh ta lại đi tìm mẹ Tô Tô.

Lúc này, Phong Ngọc Lan ở trong đập, ngồi nói chuyện phiếm cùng một đám chị dâu.

"Lần này không biết có về hay không."

Một chị dâu cầm quạt bồ nhẹ giọng nói.

"Chị nghĩ là không, còn chưa đề nghị chia nhà mà." Chị dâu Vương lắc đầu.

Đang nói, cha Tô Tô vẻ mặt suy sụp trở lại, phía sau cũng không có mẹ con Tô Tô.

Phong Ngọc Lan cùng mấy chị dâu liếc nhau một cái, nhao nhao quay đầu nói lời khác.

Chờ khi mẹ Tô Tô đề nghị chia nhà sẽ không ly hôn, đã là ba ngày sau, hôm đó vừa vặn bác Tô Tô đưa con trai đến nhà ngang.

Bởi vì cha Tô Tô vẫn không về đón, cho nên người ở quê dứt khoát đưa người tới đây.

Vẫn là chị dâu Vương thông minh, vừa nghe bọn họ và bác Ngô nói tìm ai, lại tới làm cái gì, lập tức gọi mấy chị dâu vây quanh.

"Ồ, anh chính là người không nuôi nổi con trai, đưa con cho chú nó nuôi kia à? Trông cũng không phải là người vô dụng như vậy.”

"Đúng vậy, đây là thừa con hay là muốn cho tiền cho lương thực nhường chỗ nuôi?"

Mấy chị dâu chèn ép một trận, thật sự ép hai người đến mức mặt đỏ bừng, thấy cha Tô Tô về quả thực giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy.

Kết quả cha Tô Tô nhìn thấy bọn họ, thật giống như nhìn thấy vợ mình mang theo Tô Tô gả cho người khác, sắc mặt rất khó coi.

Vừa lúc Phong Ngọc Lan đón Nguyên Khang về nhà ăn trưa, bắt gặp một màn này ở ngay cửa lớn.

Nguyên Khang cầm que bỏng gạo, thấy bên kia có một đống người, hơn nữa hình như cha Tô Tô đang cãi nhau với một người đàn ông, vì thế ở đó thò đầu dò xét.

Vừa nhìn đã biết là một thằng nhóc thích hóng hớt.

Loading...