Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:21:16
Lượt xem: 113
Buổi tối, Chương Nam Tuyền tan làm thì đến tìm Đường Văn Tuệ, Đường Văn Tuệ đỏ mặt chạy ra ngoài.
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Xem em có bị doạ sợ không?” Chương Nam tuyền nhìn khuôn mặt hồng hào của cô ấy, thở phào nhẹ nhõm: “Cho em này.”
Vừa nói, cậu ấy vừa lấy ra một nắm cỏ đuôi chó đã đan thành hình một con ch.ó đưa cho cô ấy: “Đừng sợ.”
Sau khi Đường Văn Tuệ hừ nhẹ một tiếng, cô ấy nhận lấy nó trên khuôn mặt nở nụ cười: “Nó đẹp lắm.”
Chương Nam Tuyền đưa tay sờ lên đầu cô ấy: “Thím năm sau khi tỉnh dậy vẫn còn làm loạn, bị chú năm trói tay chân lại, mượn xe bò của đội trưởng đưa bà ta về nhà mẹ đẻ, anh thấy lần này chú năm làm thật rồi.”
Đường Văn Tuệ về nhà với nắm cỏ đuôi chó, đặt đồ đạc trong phòng mình trước, sau đó vào nhà bếp nói chuyện này với mẹ Đường và những người khác.
Lúc này, những người Đường Minh Sơn cũng trở về.
Chị dâu hai Đường chạy vào bếp lớn tiếng nói chuyện chú năm đưa người về nhà mẹ đẻ, Đường Văn Tuệ chỉ cười nói họ đã biết rồi, nhưng chị dâu hai Đường lại nói: “Vậy em có biết lần này, sau khi chú năm đưa người về, nhất định sẽ không cho bà ta trở về nữa không?”
“Sao nói như vậy?”
Phong Ngọc Lan hiếu kỳ hỏi.
Chị dâu hai Đường ngồi xuống bên cạnh cô, cùng giúp nhặt rau: “Bởi vì chị dâu Trường Thịnh đề nghị ly hôn với anh Trường Thịnh, đã thu dọn hành lý xong xuôi định về nhà mẹ đẻ, nói rằng có mẹ chồng xấu hổ như vậy, cô ta không còn mặt mũi nào ở đây nữa.”
Vì vậy, chú năm đã đưa cô ta đi.
Không phải có con dâu thím năm mới gây chuyện, phải nói từ lúc vào nhà chú năm đã hay cãi cọ bất hoà, đầu tiên là cãi nhau với anh em chú năm, sau đó đến chị em dâu không êm thấm, cuối cùng là mẹ chồng nàng dâu, mẹ con cũng không hoà thuận.
“Nói đến đứa cháu trai xém chút xảy ra chuyện, cũng do thím năm thấy nó ầm ĩ nên trói đứa bé bên cạnh chum nước, chum nước đó cũng không quá cao, đứa bé khát nước, nó bước lên ghế gỗ bên cạnh, bị ngã đổ vào chum nước!”
“Nếu không nhờ chị dâu Trường Thịnh quay lại lấy cái liềm thì đứa bé này không còn nữa rồi.”
Cứ một mực như vậy, thím năm vẫn cho rằng chuyện không có gì nghiêm trọng, bởi vì đứa bé không xảy ra chuyện gì mà con dâu chuyện bé xé ra to, nhất quyết gửi con về nhà mẹ đẻ nuôi nên bà ta càng thêm bất bình với cô con dâu này.
Thấy Phong Ngọc Lan lắng nghe cẩn thận, chị dâu hai Đường càng nói nhiều hơn: “Nhà mẹ đẻ chị dâu Trường Thịnh có một chị gái và hai em gái, không có anh trai cũng không có em trai, nhà họ cũng không khắt khe, đứa bé được chăm sóc tốt ở đó, vậy nên chị ấy gửi đứa bé cho họ nuôi nấng luôn.”
“Thì ra là vậy.”
Phong Ngọc Lan đã ăn một quả dưa lớn, nhưng khi cô nghĩ về những gì thím năm đã làm vào buổi trưa, cô vẫn thấy rằng đó là một quả dưa thối, khiến người khác cảm giác hơi ghê tởm.
Vào ban đêm, khi Nguyên Khang ngủ không có gì bất thường, điều này khiến hai người Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn yên tâm.
Khi rời đi, họ đưa Nguyên Khang cùng đi.
Ngay khi đến nhà ngang, cô đã nghe chị dâu Vương và những người khác cười híp mắt kể về nhà trẻ của nhà máy sản xuất giấy.
“Ôi, chị mong chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng xong rồi!”
Chị dâu Vương rất phấn khích, giọng cũng rất lớn.
Niếp Niếp và Yến Tử thấy Nguyên Khang tới, đã kéo nó đi chơi, sau khi Đường Minh Sơn đỗ xe xong, anh mang tất cả những thứ đem từ quê về lên lầu, Phong Ngọc Lan và các chị dâu Vương nói chuyện qua lại.
“Nó ở đâu?”
Phong Ngọc Lan hỏi.
Về chuyện nhà trẻ, cô thật sự chưa nghe được chút tin tức gì.
“Rẽ phải ngay đằng sau Cung tiêu xã…”
Sau khi nghe xong, Phong Ngọc Lan cũng hiểu ra, thực ra đó không phải là một nhà trẻ hoàn thiện, chỉ cần gửi mấy đứa trẻ đến đó ở, không cần lo bữa trưa, người lớn đưa về nhà ăn trưa rồi lại đưa đến.
Không cần dạy gì, chỉ giúp trông giữ đứa bé, phù hợp với những nhà đông con lại phải đi làm.
Tống Chi cầm rổ rau trở về, thấy Phong Ngọc Lan với những người khác nói chuyện, cô ấy cũng đi tới.
Không lâu sau, hai người cùng nhau đi lên lầu.
Nguyên Khang đã cùng các bé Niếp Niếp lên lầu được một lúc.
"Chỉ có hai phòng, hai người trông coi, một bé hai mươi xu một ngày, sáu đồng một tháng."
Tống Chi nói với Phong Ngọc Lan những gì mình biết được.
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Giá cũng hợp lý, dù sao chăm trẻ nhỏ cũng rất cực, mà này, em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Em đã sắp xếp xong xuôi từ sớm." Tống Chi cười tủm tỉm nói: "Đều nhờ có người quen biết phía sau, người bình thường sao có thể dễ dàng tiến vào như vậy?"
Nhà trẻ này được điều hành bởi nhà máy sản xuất giấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-119.html.]
"Ừm." Phong Ngọc Lan gật đầu.
Khi đến lầu năm, đi ngang qua bồn rửa mặt, các cô nghe chị dâu Triệu đang ở đó rửa rau vừa cùng thím Điền cười nói: "Đứa bé này đến thật đúng lúc, ở quê cháu đang tính đón Niếp Niếp về vì lý do trong bụng cháu đang có đứa thứ hai, hiện tại nhà máy chúng ta đã có nhà trẻ, cho dù lúc quá bận rộn, cháu cũng có thể gửi Niếp Niếp qua đó!"
"Nhìn thấy con bé ngay trước mắt còn hơn phải gửi về quê." Nghe vậy thím Điền gật đầu.
"Vâng, đúng vậy ạ." Chị dâu Triệu nói với tâm trạng tốt.
Thấy các cô Phong Ngọc Lan trở về, cô ấy lại nói với họ thêm vài câu, khi Phong Ngọc Lan về đến nhà, Đường Minh Sơn đã dọn dẹp qua nhà cửa, lúc này anh đang lau giày cho Nguyên Khang.
Nguyên Khang thì đang chơi với các bé Niếp Niếp ở hành lang.
"Thay giày đi, anh lau luôn cho em." Đường Minh Sơn thấy cô trở về, đặt đôi giày sạch dưới chân cô liền nói.
Phong Ngọc Lan mỉm cười thay giày, ngoài cửa có đặt một cái thùng gỗ, trong đó có nước chủ yếu dùng để rửa tay, Đường Minh Sơn khi trở về đã nhắc đến, Phong Ngọc Lan rửa tay, vào nhà cầm sách lên đọc.
Nhà trẻ rất nhanh bắt đầu nhận trẻ, chị dâu Triệu và chị dâu Trương đưa Niếp Niếp với Yến Tử đưa đến đó để trải nghiệm thử, còn chưa tới buổi trưa, đã vội vã đến đón con.
Cả buổi sáng Nguyên Khang đã không thấy họ, đợi sau khi họ về, Nguyên Khang vội vàng chạy đến hỏi họ sáng nay đã đi đâu.
Vẻ mặt Niếp Niếp và Yến Tử hào hứng nói chuyện với nó khi ở nhà trẻ chơi vui thế nào, có rất nhiều bạn bè, họ cùng nhau chơi trò chơi vô cùng vui vẻ.
Tóc hai đứa bé đều còn hơi ướt, chơi đùa đến toát mồ hôi, lúc này chị dâu Triệu cười lấy một chiếc khăn từ sau lưng Niếp Niếp ra: "Xem họ có trách nhiệm chưa, chiếc khăn thấm mồ hôi này luôn được thay liên tục."
Thấy vậy, Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy tốt.
Lại thấy vẻ mặt Nguyên Khang mong chờ nhìn qua, nên cô nói: "Nguyên Khang cũng muốn đi xem thử sao? Sáng mai chúng ta đi nhé? Có thể chơi cả ngày."
"Vâng!"
Nguyên Khang vui lắm.
Đến tối khi Đường Minh Sơn trở về, anh nghe Nguyên Khang nói rằng muốn đi nhà trẻ, nhưng anh không có ý phản đối gì: "Sáng mai cha đưa con đến đó."
"Em cũng đi chung, đến xem như thế nào."
Phong Ngọc Lan cười nói.
"Được."
Đường Minh Sơn đặt túi xuống, rửa tay rồi giúp dọn đồ ăn.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà ba người thức dậy, lúc này Niếp Niếp đang đứng ở cửa nhà mình, khi Triệu Thiên đang chải tóc cho thấy hai người Nguyên Khang với Phong Ngọc Lan rửa mặt trở về, liền hỏi: "Nguyên Khang, hôm nay chúng ta đi cùng nhau sao?"
“Đi cùng nhau.” Nguyên Khang gật đầu lia lịa.
Chị dâu Triệu đang nấu cháo, nghe vậy nói với Phong Ngọc Lan: "Lúc đầu, chị chỉ định đưa Niếp Niếp đi một ngày trải nghiệm thử, nhưng tối qua con bé nghe nói hôm nay không đi nữa liền khóc lên! Không làm gì được, tuỳ theo ý con bé, hôm nay chị lại đưa đi chơi một ngày."
"Điều này nói lên nhà trẻ đó cũng tốt, nếu không con bé cũng không muốn đi nữa." Triệu Thiên cười híp mắt nói.
"Đúng vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu.
Để cho Nguyên Khang có một trải nghiệm thật tốt, mấy người Phong Ngọc Lan chờ Yến Tử và Niếp Niếp chuẩn bị xong, cùng nhau đi ra ngoài.
"Có khá nhiều người."
Vừa đi ngang qua Cung tiêu xã, đã thấy nhiều người từ trong đó đi ra, còn nghe được tiếng mấy đứa trẻ cười đùa.
Sau khi Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đăng ký tên, thanh toán tiền, họ vẫy tay chào Nguyên Khang.
Nguyên Khang cũng không hề sợ, đi theo Niếp Niếp và các bạn, họ vui vẻ theo một trong những người phụ trách vào phòng.
"Anh mau đi làm đi, em với chị dâu Trương sẽ đến chợ nông sản." Phong Ngọc Lan bảo Đường Minh Sơn nhanh chóng đến nhà máy sản xuất giấy.
"Ừm." Đường Minh Sơn cười gật đầu, cùng với Triệu Thiên rời đi.
Các cô Phong Ngọc Lan đến chợ nông sản để mua thức ăn, khi trở lại nhà ngang, Phong Ngọc Lan đun nước tắm rửa gội đầu, giặt quần áo sạch sẽ, cô lướt qua các câu hỏi một chút, viết một mẩu chuyện ngắn, sau khi chỉnh sửa nó, cô hấp bánh bao, chuẩn bị sẵn đồ ăn, Nguyên Khang trở về là chiên lên.
"Đi nào, đi đón con thôi." Chị dâu Trương muốn gọi cô đến nhà trẻ.
"Em đến ngay." Phong Ngọc Lan khóa cửa lại, khi đi ngang qua nhà chị dâu Triệu, thấy cô ấy đang ngồi trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt, liền dừng chân lại: "Chị dâu, lại bị nôn sao?"
"Ừm." Chị dâu Triệu xua tay: "Phiền em một chút, đón Niếp Niếp giúp chị."
"Không sao đâu, vậy chị nghỉ ngơi cho khoẻ." Phong Ngọc Lan gật đầu.
Lúc họ đón mấy đứa Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan với chị dâu Trương nhìn chiếc khăn sau lưng mấy đứa nhỏ toàn là mồ hôi.
Khi về nhà ngang, thấy chị dâu Triệu đang hâm lại cháo lúc sáng, Phong Ngọc Lan để Nguyên Khang chơi một lúc, vừa nghe nó kể tại những chuyện thú vị ở nhà trẻ, vừa rửa tay nấu thức ăn.