Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:16:26
Lượt xem: 110

Đường Minh Sơn nhìn ruột bí, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên liền móc ra đặt ở bồn sứ, tiếp theo cắt bí đỏ thành từng khối từng khối rửa sạch sẽ đặt một bên.

Làm bánh bí đỏ, chỉ cần bí đỏ, gạo nếp và đường là được.

Đường Minh Sơn làm việc của mình xong đã bị các cô đuổi ra ngoài, Nguyên Khang cười tủm tỉm mà từ bên cạnh Đường Minh Sơn chạy vào nhà bếp, rất nhanh trong nhà bếp liền truyền đến tiếng cười của Nguyên Khang.

Đi vào phòng sưởi, Đường Minh Sơn thấy anh hai Đường và chị dâu hai Đường đang chơi cờ, mà còn lại mẹ Đường là đang thương lượng chuyện ngày mai đến nhà chị cả Đường.

“Mẹ đi cùng Minh Sơn và Ngọc Lan, mấy cha con trông nhà, trong nhà còn có ba con cá cần ăn nhanh, không là thiu đấy.”

Mẹ Đường dặn dò cha Đường.

“Biết rồi, chuyện trong nhà này bà đừng lo, thăm con gái lớn lâu một chút, hỏi xem có gì cần chúng ta hỗ trợ.”

Thấy mấy tháng nữa là sinh, trong lòng cha Đường cũng nhớ thương lắm.

Bánh bí đỏ làm xong sau, Nguyên Khang đi gọi A Tráng qua tới cùng nhau ăn, còn tặng mấy cái cho chị cả Đường, nói là cho em bé trong bụng ăn.

Kết quả chị cả Đường ăn xong không bao lâu liền muốn sinh.

Mẹ Đường để Đường Văn Tuệ trông hai đứa nhỏ, tiếp theo liền mang theo Phong Ngọc Lan qua hỗ trợ.

Tuy chuyện trong phòng Phong Ngọc Lan không giúp được cái gì, nhưng đun nước vẫn được, biết được chị cả Đường muốn ăn gì đó, còn nhanh nhẹn làm cho đối phương một chén mì.

Trong sân, anh họ cả Đường đi tới đi lui rất sốt ruột.

Không nói anh ấy, những người khác cũng nôn nóng chờ đợi, suy cho cùng, nếu tính ngày thì hẳn là tháng sau, bỗng nhiên lại sinh sớm.

Trong nhà cũng có chuẩn bị vài thứ, nhưng bác cả bọn họ chuẩn bị đưa bệnh viện sinh.

Cũng may trong nhà, thím, bác và mẹ đều có kinh nghiệm, ba giờ chiều, đứa trẻ được sinh ra, là bé gái.

Bác cả Đường vui đến nở hoa, ông ấy đang muốn có một cô cháu gái, bác cả gái cùng mẹ Đường các bà dọn dẹp nhà sạch sẽ, chăn đệm dính máu, thay đổi hết toàn bộ, đứa nhỏ được bao bọc yên ổn đặt ở bên cạnh chị cả.

Nhìn tinh thần cô ấy không tồi, trên mặt còn có chút mồ hôi mỏng: “Tay chân đều ổn chứ?”

"Ổn hết.” Mẹ Đường hớn hở gật đầu.

"Nhóc con rất có sức lực, tiếng khóc cũng vang, con cũng nghe thấy chứ.”

"Vâng nghe thấy được ạ.” Chị cả Đường nghe vậy liền cười, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh là tốt hơn bất cứ thứ gì.

Thím ba Đường đem nước ấm từ cửa vào, sau đó cùng bác cả gái giúp chị Đường lau thân mình, bởi vì mới vừa sinh con nên sẽ còn thải ra một ít đồ, vậy nên dùng quần bông đã chuẩn bị từ trước mặc vào cho cô ấy.

Thật ra giống như là quần nhung, chẳng qua là làm bằng vải bông.

Chờ đến khi thu xếp xong xuôi đâu vào đấy, mẹ Đường buông màn xuống, che trước mặt chị cả, tiếp theo bác cả gái mở cửa thông khí vài phút, lúc này mới đóng lại.

Trong phòng, mùi m.á.u tươi dần tản đi.

Anh họ cả vô cùng lo lắng tiến vào, đám người mẹ Đường đi ra ngoài, để cho họ trò chuyện.

Lúc này, Phong Ngọc Lan cũng bận rộn xong, liền ngồi cùng chị dâu hai sưởi ấm ở phòng sưởi nhà bác cả.

Mấy thanh niên trẻ như Đường Minh Sơn, lúc này cầm kẹo mừng phát khắp nơi trong đội, đây cũng là lệ xưa của làng, trong nhà thêm trẻ con cũng giống như kết hôn, phát kẹo mừng cho mọi người, nhân tiện nói trong nhà thêm ai.

Không bao lâu sau, nhà bác cả lại không ít người tới nữa, đều là sau khi nhận kẹo mừng, mang theo chút đồ tới thăm đứa bé.

Trong đó, trứng gà là nhiều nhất.

Nhóm Phong Ngọc Lan về đến nhà, mẹ Đường đếm trứng gà tích góp được, trong đó bao gồm lúc đón Tết mua về trước đó.

“Tổng cộng sáu mươi ba quả, đưa cho chị cả các con ba mươi quả, còn có ba mươi ba quả, hai mươi quả tặng chị dâu họ các con, dư lại một ít để người trong nhà ăn.”

Hai mươi quả cũng không ít, dù sao nhà khác đưa tới cũng chỉ có một hai quả.

Người trong nhà không có ý kiến gì với sắp xếp của mẹ Đường, rất nhanh đã tặng qua.

Mẹ Đường cùng chị dâu hai lại đem quần áo của Nguyên Khang hồi còn nhỏ trong nhà, thu dọn chỉnh tề ra: “Vẫn rất tốt, vải bông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-114.html.]

Còn dư lại thì giữ, chờ trong nhà có thêm con nít lại đưa cho nó mặc, ngụ ý khỏe mạnh.

Ngày hôm sau, khi ba người đi đến nhà chị cả Đường, liền nói lên chuyện này, chị cả Đường cười đến không khép miệng được: "Hôm qua con còn nhắc chuyện này với cha Đình Đình đó, nói không biết bao giờ sinh, không ngờ hôm qua sinh thật!”

“Đúng vậy, sinh cũng khá nhanh, cả người lớn và con nít đều không chịu khổ.” Thấy sắc mặt chị cả Đường hồng nhuận, tuy rằng bụng lớn hơn chút so người bình thường nhưng nhìn chung vẫn khống chế tốt, không bởi vì muốn đứa bé trong bụng khoẻ mạnh mà để cho mẹ ăn nhiều, chỉ riêng điểm này, mẹ Đường đã cực kỳ cảm kích thông gia bọn họ chăm sóc tốt.

“Đúng rồi.” Chị cả Đường bỗng nhiên nhớ tới trước khi về, Vương Kiến Quốc có nhắc đến chuyện thím năm, liền hỏi đối phương: “Thế nào rồi?”

"Bà ấy không chịu nghe lời bác sĩ, cảm thấy cắt cánh tay bị hoại tử là chuyện xấu, cho nên lúc ấy không làm, chỉ lấy thuốc uống, kết quả không mấy ngày, bả vai cũng đau lại bị đưa đến bệnh viện huyện, cuối cùng không chỉ cắt, còn cắt nhiều hơn so với dự kiến lúc trước.”

Phong Ngọc Lan nhắc đến thím năm cũng cảm thấy đau đầu: “Giờ bà ấy đang ở tại nhà thông gia.”

"Cũng làm ầm ĩ cả lên đó, bà ấy đổ hết mọi chuyện lên người con dâu và thông gia, nói chẳng phải do bọn họ không đón bà ấy qua ăn Tết, tay này cũng sẽ không bị cắt.” Mẹ Đường cũng lắc đầu theo.

Chị cả Đường nghe được chau mày: “Sao, bà ấy tưởng mình là Phật à, đến còn phải vừa mời vừa xin? Chính mình không nghe người ta khuyên bảo, còn ăn vạ người khác!”

“Chính là c.h.ế.t còn sĩ diện, khổ thân!”

Mẹ Đường cũng cảm thấy thím năm này đúng là tự làm tự chịu: “Bởi vì chuyện năm đó, thiếu chút nữa đứa bé đã xảy ra chuyện, mấy năm nay vẫn luôn bị thông gia đè đầu, con trai con dâu cũng đưa đứa trẻ cho bên kia thông gia nuôi, ăn Tết cũng ở bên kia, trong lòng không dễ chịu cho nên lần này mới muốn người khác cúi đầu.”

"Cúi đầu cái gì.” Chị cả Đường trợn trắng mắt: "Người ta cũng bảo bọn họ qua ở, vậy cũng là xem tình cảm hai nhà là thông gia, sao, còn muốn hèn mọn đến xin bà ấy qua ở? Mơ đẹp thật?”

Phong Ngọc Lan bóc quả quýt, mới vừa ăn được một miếng, Đường Minh Sơn đã đi ra ngồi xuống bên cạnh cô, vì thế liền đưa phần còn thừa cho đối phương.

"Em ăn đi.” Đường Minh Sơn chỉ lấy một miếng, dư lại lại đưa về: “Rất ngọt.”

“Chính là ngọt mới cho anh ăn.” Phong Ngọc Lan cười.

"Ừm.” Đường Minh Sơn gật đầu.

Đôi vợ chồng nhỏ thấp giọng nói chuyện, mẹ con hai người bên cạnh còn đang nói, sau khi tay thím năm thành tàn tật, vậy không biết cuộc sống sinh hoạt bất tiện bao nhiêu, mà bởi vì sĩ diện, vậy xong đời rồi?

Khó có khi được tới bên này, cho nên buổi chiều Phong Ngọc Lan bọn họ liền đi ra ngoài đi dạo, hiện tại băng tuyết đã bắt đầu hòa tan, lạnh hơn nhiều so với khi tuyết rơi, cho nên đi ra ngoài không bao lâu liền trở về.

Buổi tối, bọn họ liền ăn tại nhà họ Vương, đồ phong phú hơn so với giữa trưa nhiều, mẹ Vương làm cá kho rất ngon, lại thêm bánh bắp, giòn thơm thì không nói, bên trong còn kẹp nhân dưa muối, Phong Ngọc Lan ăn tận ba cái.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong mới về nhà. Sọt của Đường Minh Sơn, lúc đi thì mang đồ họ đưa qua, khi trở về là người nhà họ Vương cứng rắn bỏ vào đáp lễ, cũng không ít hơn so với khi họ đưa qua chút nào.

Ở nhà hai ngày, Phong Ngọc Lan cùng Đường Minh Sơn trở về nhà ngang, bọn chị dâu Triệu trông coi bên này rất kỹ, chờ dọn dẹp qua một lượt xong, Phong Ngọc Lan cầm một cây điều hương cùng với mấy cái bánh bí đỏ qua.

Buổi chiều, họ qua nhà sư phụ Dương chúc Tết.

Cả nhà sư phụ Dương đều ở đây, Phong Ngọc Lan cũng gặp được các con của ông ấy, còn nghe họ nhắc tới con thứ ba.

Ăn cơm chiều xong, Phong Ngọc Lan ngồi ở sau xe đạp, một tay ôm lấy eo Đường Minh Sơn, nhẹ giọng nói: “Nói như vậy, con thứ ba nhà sư phụ ra phía Bắc là thanh niên trí thức?”

"Đúng vậy, năm đó vốn định xuống thôn chỗ gần bên chúng ta, kết quả cô ấy không nói một tiếng, báo danh ở chỗ xa nhất, khiến sụ phụ và sư nương tức giận cực kỳ, mấy năm nay vẫn luôn gửi thư không đứt đoạn, nhưng vẫn luôn không có cơ hội trở về.”

"Vậy cô ấy lập gia đình chưa?”

“Hồi trước, nghe ông ấy nói thì đúng là ở bên kia có gặp được đồng chí nam khá thích hợp, nhưng bởi vì tính toán quá nhiều cho nên cuối cùng không thành.”

Phong Ngọc Lan gật đầu: “Đúng, nếu thật sự muốn lập gia đình ở bên kia vậy cũng sẽ sống đó cả đời.”

“Đúng vậy, năm đó cô ấy đi xa như vậy, cũng đã làm sư nương tức đến bệnh, nếu muốn gả ra ngoài, trong nhà cũng náo loạn.”

Đường Minh Sơn đạp rất nhanh, khi nói chuyện đã tới nhà ngang.

Giờ còn chưa tới lúc nhà máy sản xuất khởi công, cho nên người ở nhà ngang về quê ăn Tết vẫn không về hết, tất nhiên không còn náo nhiệt như trước.

Mà hai ngày sau, Phong Ngọc Lan bọn họ không phải qua bên này chúc Tết, chính là qua bên kia ăn cơm, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng cần lo ổn thỏa.

Bữa cơm cuối cùng là ăn bên nhà thầy Vương, năm đó khi Đường Minh Sơn học tập, thầy Vương đã chiếu cố anh khá nhiều, hiện giờ Phong Ngọc Lan cũng được đối phương giúp đỡ, tất nhiên là muốn đi chúc Tết.

Tết Nguyên Tiêu thì bọn họ về nhà ăn cơm, tuyết đọng sớm đã tan, cây ven đường cũng dần nảy mầm non, mặt đất hồi xuân, công việc của đội sản xuất lại bắt đầu lu bu.

Nguyên Khang được Phong Ngọc Lan đưa tới nhà ngang ở, sau khi nhà máy sản xuất giấy trở nên bận rộn, Đường Minh Sơn trở về cũng khá trễ.

Phong Ngọc Lan tạm thời chưa tìm được việc làm, liền nỗ lực đọc sách, nhân tiện dạy Nguyên Khang và mấy bạn nhỏ học một chút đồ vật nhỏ.

Loading...