Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:15:35
Lượt xem: 114
“Hôm qua sau khi anh họ ăn cơm tối xong, cũng rời đi, không ngăn được, anh ấy nói không yên tâm trong nhà.” Anh hai Đường tìm xe bò, đưa người về nhà.
“May mà mấy cây trúc bị đổ trên đường đều đã được dọn sạch sẽ, nếu không thật sự phải đi bộ trở về.”
“Nói như vậy, năm nay bọn họ sẽ không đến chúc tết sao?”
Đường Văn Tuệ im lặng một lúc rồi hỏi.
“Đúng vậy, quà mừng năm mới đã tặng tới rồi.” Cha Đường gật đầu: “Được rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, đi cũng là chúng ta tự mình đi, lúc ấy trong lòng đầy lửa giận, chỉ thấy trong nhà mình thoải mái, nhưng thật ra đã làm cậu cả và mợ cả của các con xấu hổ.”
“Cha.” Đường Văn Tuệ giậm chân: “Đừng nói như vậy.”
“Được rồi, được rồi.” Mẹ Đường kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Mau dọn dẹp đi, buổi tối bọn Nam Tuyền đến đây chúc Tết.”
Lúc Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn trở về phòng thay quần áo, Đường Minh Sơn nói: “Lần này có thể anh họ sẽ ly hôn.”
“Lúc trước không phải nói có nhiều con như vậy, sẽ không ly hôn sao?”
Phong Ngọc Lan nói.
“Nếu như chỉ đắc tội với mỗi nhà chúng ta, anh họ còn có thể cho cơ hội, nếu hai dì cũng bị đắc tội thì sao?”
Đúng là bị anh nói trúng, lúc anh cả họ đuổi theo đám người cha Đường trở về, hai dì đã đưa người nhà đến nhà cậu cả chúc tết, kết quả đúng lúc thấy chị dâu họ đang náo loạn ở nhà, thấy anh trai cả, chị dâu cả bị cô ta không ngừng xô đẩy, đương nhiên họ không thể nhịn.
Kết quả bị chị dâu họ mắng cùng thì chưa nói, đúng lúc bọn họ đang đứng ở cửa chính, chị dâu họ kích động, đẩy dì ba ngã từ dưới mái hiên nhà chính xuống sân, trực tiếp ngã bị thương ở chân.
Sau khi anh cả họ trở về mới biết được đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không để ý đến tiếng khóc của bọn trẻ, trực tiếp thu thập đồ đạc của cô ta, kéo chị dâu họ ngồi lên xe bò đi về nhà mẹ đẻ cô ta, sau đó mình lại ngồi xe bò trở về nhà.
Đây là mấy ngày sau, thím ba Đường đi chợ gặp dì tư đến trạm y tế thăm dì ba, mới biết được.
Sau khi trở về, nhanh chóng nói với bọn họ.
“Bên kia cũng đuổi người về, nhưng thằng cả không mở cửa, bọn trẻ cũng đã được trấn an, không quan tâm mẹ bọn nó khóc lóc ở bên ngoài như thế nào, cũng không lên tiếng, lần này thím thấy sợ là thằng cả muốn làm thật.”
Thím ba Đường ngồi đối diện Phong Ngọc Lan, vừa ăn khoai lang Nguyên Khang nướng cho bà ấy, vừa nhẹ giọng nói.
Chị dâu họ vừa tới thăm cũng nghe thấy chuyện này, tay chị ấy đặt trên bụng nhẹ nhàng vỗ về, nghe vậy thì nhíu mày.
“Nói đến cô ta thì phải nói đến việc lanh mồm lanh miệng, nhiều năm rồi cậu của mấy đứa cũng sinh nhiều con nữa, nhà có đất nên cũng không thiếu việc...”
Mẹ Đường còn chưa nói xong thì đã bị Đường Văn Tuệ ngắt lời.
“Mẹ, mẹ nói không sai, con cũng biết chị ta có nỗi khổ, nhưng đây đâu phải lý do để cô ta mắng cậu mợ với đẩy dì chứ!”
Đường Văn Tuệ cực kì bất mãn với chị dâu họ.
Cậu mợ còn có mấy người khác không hề có gì bất mãn với người con dâu này, nhưng sau khi đối xử như thế lại nhận lại được gì chứ?
Thím ba Đường uống một ngụm nước ấm, rồi an ủi Đường Văn Tuệ.
“Mẹ cháu với thím đều là người từng trải, cũng biết cuộc sống của người phụ nữ này không dễ dàng, hiện tại còn có sáu đứa con nhỏ, cháu thử nghĩ xem nếu rời khỏi đây, đứa lớn nhất cũng chính là anh họ cháu, nó có thể tìm được người tình nguyện sống cùng nó không?”
“Cậu mợ cháu cũng nghĩ như vậy, muốn chấn chỉnh cái nhà này lại một chút, nhưng cuối cùng không thể không tan vỡ.”
Ở thời đại này có cực kỳ ít chuyện ly hôn như của Đường Minh Sơn.
“Nếu cô ta không thay đổi được thì cái nhà kia còn ý nghĩa gì không?”
Đường Văn Tuệ ôm cánh tay Phong Ngọc Lan, nói thầm.
“Cô ta có thể hoành hành như vậy, một là do cậu mợ của cháu bao che nhiều năm, hai là do cô ta quản tiền, muốn cô ta sửa đổi không phải quá dễ à? Thu tiền lại là được.”
Thím ba Đường nói.
Phong Ngọc Lan nhéo tay Đường Văn Tuệ, lẳng lặng nghe họ nói những kết quả có thể xảy ra.
Mấy người đàn ông đều đang nghe, mặc dù cảm thấy chị dâu họ làm vậy không đúng, cũng muốn nói bọn họ ly hôn nhưng lại không nói nên lời.
Dù gì cũng là một gia đình, còn có nhiều con như vậy mà.
Mẹ Đường và cha Đường còn lên trạm y tế thăm dì ba, dì ba vừa thấy bọn họ đã vội nói: "Hai người mới ngồi có tí đã đi rồi sao?"
Mẹ Đường gật đầu, ngồi bên cạnh dì ba, nhìn chân bà ấy: “Sao lại nghiêm trọng thế?”
“Đúng là xui xẻo, phía dưới phần tuyết đọng kia có mấy cục đá nhỏ.” Dì ba vẫy vẫy tay nói ngắn gọn: “Chuyện này là do em quá tức giận, nhưng vừa nghe tới chuyện con cả muốn ly hôn, này trong lòng em lại khó chịu, không thể ly hôn được!”
Chú ba ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-112.html.]
“Nói rõ chuyện này là được, dù gì ly hôn cũng là chuyện không tốt, mất mặt lắm.”
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng cùng đi lên trên trấn, nhưng bọn họ qua bên Cung tiêu xã để mua tí đồ trước rồi mới đến trạm y tế, vừa đến phòng bệnh đã nghe thấy bên trong đang nói chuyện gia đình của anh cả họ.
“Sao lại mua nhiều đồ thế, đừng lãng phí tiền, hai con không muốn sống nữa à!”
Mặt dì ba đầy đau lòng nói.
"Dì dưỡng thương cho tốt đi ạ." Đường Minh Sơn đặt đồ vào trong ngăn tủ: "Chuyện của anh họ bên kia để anh ấy tự xử lý đi, chúng ta đừng nên xen vào."
“Đúng thế đấy, chắc là chị dâu cảm thấy chúng ta quản chuyện của bọn họ quá nhiều, chồng chị hai cũng nói con bé cầm tiền về nhà mẹ đẻ ngay trước mặt mọi người, kiểu gì con bé cũng thấy oán trách thôi. Còn dì thì lại thường xuyên bảo không thể cứ bao che như vậy trước mặt chị dâu, hôm đó dì cũng có nói vài lời không dễ nghe nữa…”
Dì ba lại thở dài.
Lúc này Phong Ngọc Lan không thể xen vào, cô lẳng lặng ngồi cùng với mẹ Đường, nghe một chút rồi rời đi cùng bọn họ.
Ra khỏi trạm y tế, mọi người bắt gặp cậu cả mang theo quà đến.
Ông ấy lại già đi không ít.
Cha Đường và mẹ Đường nói chuyện với ông ấy một lúc, Phong Ngọc Lan với Đường Minh Sơn cũng qua chào hỏi ông ấy.
Đợi cậu cả đi vào, Phong Ngọc Lan và mọi người mới thật sự về nhà.
Lúc họ vừa tới chỗ của đội sản xuất thì nghe thấy có người báo chị dâu họ vừa đến nhà họ khóc lóc.
Lúc này còn đang quỳ trước cửa nhà họ khóc lóc.
“Lại đang làm cái gì nữa không biết!”
Mẹ Đường tức giận đến mức không chịu được, kéo cha Đường nhanh chóng chạy về nhà.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn theo sát phía sau.
“Em đoán là anh họ không chịu tha thứ cho cô ta, nên cô ta mới đến chỗ chúng ta xin lỗi.” Phong Ngọc Lan nói.
“Khả năng cao là vậy, không qua chỗ dì ba bên kia là bởi vì mồm miệng dì ba rất ghê gớm, hơn nữa cô ta cũng làm dì bị thương, nếu muốn xin được tha thứ thì qua bên chỗ cha mẹ là nhanh nhất.”
Đường Minh Sơn gật đầu.
Cha Đường nghe thấy vậy quay đầu: “Con nói câu này lại làm cha nhận ra một chuyện, Minh Sơn, con tìm xe bò đến nhà anh cả, đưa nó đến đây.”
“Dạ.”
Vì thế, Đường Minh Sơn xoay người đến nhà đội trưởng mượn xe bò, Phong Ngọc Lan đi theo họ về nhà.
Mới vừa đến ngã rẽ đã nghe chị dâu họ kia đang khóc như khóc tang, dường như đang xin họ tha thứ cho mình, nếu không cô ta sẽ bị ly hôn, mấy đứa nhỏ sẽ không còn mẹ gì gì đó.
Lúc này đám người của bác cả Đường cũng có mặt, trong đó cũng rất nhiều người đến vây quanh cổng nhà Phong Ngọc Lan hóng hớt.
Chị dâu hai Đường tức giận đến run rẩy: “Sao lại cô không biết xấu hổ mà tới nhà chúng tôi nói những lời này thế hả? Có phải cô muốn tôi nói cho mọi người biết cô đã đối xử với cha mẹ tôi như nào không! Cô đã đối xử với dì ba như nào không!”
Chị dâu họ tiếp tục quỳ không nói lời nào, liên tục lau nước mắt.
“Chừa mặt mũi cho cô ta làm gì! Có nói thế nào cô ta cũng không chịu nghe, vậy thì chúng ta cũng không sợ vì chuyện trong nhà mà xấu mặt nữa!”
Cha Đường lớn tiếng nói.
Vừa thấy bọn họ đã trở lại, bác cả Đường đã nhanh chóng chạy đến nói: “Chuyện này thật là… Vừa đến đã quỳ ở đây rồi, kéo kiểu gì cũng không chịu đứng dậy!”
“Còn nói nếu chúng ta không tha cho cô ta, cô ta sẽ quỳ đây luôn không thèm dậy nữa.” Anh hai Đường trợn mắt khinh thường.
“Cháu không đứng dậy được à?”
Cha Đường lạnh mặt đến trước mặt chị dâu họ hỏi.
Chị dâu họ nức nở nói: “Chỉ cần, chỉ cần cô và chú, còn có chồng và cha mẹ chồng cháu tha thứ cho cháu thì cháu sẽ đứng, nếu không cháu sẽ c.h.ế.t cóng ở chỗ này!”
Phong Ngọc Lan cảm thấy lời này có gì đấy quen tai, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh nói thầm: “Năm đó, Kiều Tư Vũ cũng nói y chang vậy, cái gì mà không cho cô ta vào cửa, cô ta sẽ tự c.ắ.t c.ổ mình bằng d.a.o chẻ củi.”
Bảo sao lại quen tai như vậy, Phong Ngọc Lan lại nhìn Nguyên Khang, phát hiện không thấy ai, cô hỏi Đường Văn Tuệ, Đường Văn Tuệ chỉ chỉ nhà bác cả: “A Tráng với Nguyên Khang đều đi theo chị dâu rồi, chúng em không để bọn họ ra làm bẩn mắt đâu.”
Người xưa có câu, việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết.
Cho nên chị dâu họ mới ra chiêu như vậy, dù cho chị dâu hai Đường có ngay thẳng cỡ nào thì cũng không nói chuyện này ra ngoài, mà sẽ khuyên nhủ cô ta vào nhà bình tĩnh nói chuyện.
Nhưng không nghĩ tới người này không ăn mềm cũng không ăn cứng, tự nhiên cơn tức chị dâu hai Đường đã kìm nén từ lâu cũng bốc lên.
Lại nghe cha Đường nói như vậy, còn có lời nói từ chối đứng dậy của chị dâu họ, vì thế chị dâu hai Đường lớn tiếng nói toàn bộ chuyện diễn ra ngày hôm nọ ra.