Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:15:11
Lượt xem: 114
Tuyết đọng trên mái nhà đọng lại càng ngày càng nhiều, sau đó dồn xuống theo rãnh ngói rồi rơi xuống dưới mái hiên, nhưng cũng có những chỗ đặc biệt cứ chất đống ở đó mãi, nếu không dọn dẹp, sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Từ khi tuyết rơi, cứ cách vài ngày bọn họ sẽ dọn tuyết đọng trên mái nhà một lần.
Đường Minh Sơn và anh hai Đường cùng lên mái nhà, Phong Ngọc Lan, Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang đứng trong sân, vươn cổ nhìn lên, chỉ sợ bọn họ không cẩn thận bị trượt hay gì đó.
“Minh Sơn, bên phải anh có thứ gì đó, đừng giẫm lên.”
Phong Ngọc Lan nhìn thấy bên phải Đường Minh Sơn có gì đó màu xanh biếc, liền cao giọng nói.
“Là lá trúc.” Đường Minh Sơn trả lời, vươn tay ra, cho bọn họ nhìn thấy.
Phong Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm: “Chậm thôi.”
“Anh biết rồi.” Đường Minh Sơn đáp.
Trái với Đường Minh Sơn, anh hai Đường vững vàng hơn một chút, anh ấy thường ở nhà, làm việc đồng áng nhiều hơn Đường Minh Sơn, đương nhiên cũng lên mái nhà nhiều hơn Đường Minh Sơn, cho nên không cần quá lo lắng.
Sau khi toàn bộ tuyết đọng trên mái nhà được đẩy ra sân sau, liền bắt đầu quét dọn tuyết đọng.
Phong Ngọc Lan cũng đi theo giúp đỡ, toàn bộ tuyết đọng được quét đến một sườn núi nhỏ dưới con đường nhỏ ngoài sân, nhìn một đống thật dày, Nguyên Khang chỉ vào đó, nói: “Có thể đắp thật nhiều người tuyết.”
“Đúng vậy, nhưng mà bị dính một ít bùn bẩn, đắp lên sẽ không đẹp.”
Đường Văn Tuệ sợ nó muốn đi chơi, vì thế nói.
Nguyên Khang gật đầu, đúng lúc A Tráng chạy tới tìm nó đi chơi, vì thế Nguyên Khang liền theo A Tráng đến nhà mẹ đẻ bác cả.
“Không được nghịch nước và tuyết.” Phong Ngọc Lan dặn dò.
“Vâng.” Nguyên Khang gật đầu, rồi theo A Tráng trở về.
Buổi chiều, bọn anh hai Đường đến nhà cha vợ chúc tết, cho nên vừa ăn cơm trưa không lâu, mẹ Đường liền bắt đầu thu dọn đồ đạc để bọn họ mang về.
Trong vại nước lớn thả hơn mười con cá lớn, cha Đường bắt hai con lên, dùng lá dâu xuyên qua quai hàm rồi treo lên.
Mẹ Đường lấy thêm một miếng thịt khô, cầm một túi caramel, hai cân bột mì trắng.
Ngày lễ năm nay được coi là quan trọng.
Về phần nhà họ Phong, Phong Ngọc Lan không muốn tặng, trước đây mẹ Phong đã nói rất nhiều lần, không có việc gì thì đừng trở về, là vì sợ cô trở về phân chia tiền sính lễ.
Còn như lần đó gặp anh cả Phong, đối phương nói cái gì mà về nhà xem một chút, nghe qua là được.
Đường Minh Sơn cũng không phải là loại người sợ đàm tiếu, hơn nữa, lúc ấy Kiều Tư Vũ lan truyền lời đồn lớn như vậy anh cũng không thèm chú ý đến, càng đừng nói đến loại lời nói như bất hiếu không đến nhà cha vợ chúc tết này.
Vì vậy hai người yên tâm ở nhà.
Lúc Vương Kiến Quốc đưa Đình Đình tới, đám anh hai Đường vừa rời đi không bao lâu, còn nói gặp được đối phương ở cửa thôn.
Đình Đình trông gầy hơn, Phong Ngọc Lan hỏi mới biết cô bé bị bệnh một thời gian.
Phát sốt, a-mi-đan cũng sưng lên, không ăn được gì, mấy ngày nay mới có sức sống hơn, vừa nghe đến nhà bà ngoại chúc Tết thì nhất quyết đòi đi theo.
“Năm nay tuyết rơi nhiều, trẻ con không chú ý sẽ dễ bị cảm lạnh.” Mẹ Đường ôm Đình Đình nói.
“Đúng vậy.” Vương Kiến Quốc gật đầu: “Cũng là do nghịch ngợm, đắp người tuyết với mấy đứa nhỏ, mẹ nó nói bên ngoài sao lại im lặng như vậy, ra ngoài xem, tức giận đến mức không chịu được, gọi nó vào nhà thay quần áo, còn xách nó đến ngồi bên bếp lò một lúc lâu, kết quả buổi tối vẫn bị cảm lạnh.”
“Đứa nhỏ này nếu đột nhiên im lặng, nhất định là đang làm chuyện gì đó.” Cha Đường cười nói, trong lòng ông ôm Nguyên Khang.
Vương Kiến Quốc liên tục gật đầu, lại nói chị cả Đường mọi thứ đều ổn, bụng càng lúc càng lớn, vì để lúc cô ấy sinh không bị bất lợi, việc ăn uống đều được cha mẹ quản, như vậy lúc sinh sẽ dễ dàng hơn một chút.
Mẹ Đường và Phong Ngọc Lan đều hiểu đạo lý này, chỉ có Đường Minh Sơn và cha Đường sợ chị cả Đường bị đói.
Vương Kiến Quốc vội vàng nói: “Không phải bảo cô ấy không ăn, mà ăn ít một chút, nhưng nhất định là phải ăn no, không thể đói.”
Lúc này, cả hai mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Vương Kiến Quốc sưởi ấm xong, lại mang đồ đến nhà bác cả Đường và chú ba Đường chúc tết.
Mà không bao lâu sau, con gái nhà bác cả Đường và con gái nhà chú ba Đường cũng tới chúc tết.
Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, đám người Vương Kiến Quốc rời đi, sau khi bọn anh hai Đường trở về, cha Đường và mẹ Đường cũng chuẩn bị đến nhà cậu cả.
Còn bên cô ba thì để cho vợ chồng Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang và Đường Văn Tuệ đi cùng.
Bọn anh hai Đường trông nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-111.html.]
Mọi người cùng ra ngoài, trên đường Đường Văn Tuệ rất vui vẻ: “Năm ngoái đều là mấy người chị dâu hai đến nhà cô ba, em theo cha mẹ đến nhà cậu cả, đối với chị dâu họ, em thật sự không cười nổi, năm nay lại không cần đi nữa.”
“Không cần đi, hai ngày nữa chị ta sẽ tới chúc Tết.”
Đường Minh Sơn cố ý nói.
Đường Văn Tuệ xị mặt ra: “Vậy em ở nhà cô ba thêm vài ngày nữa.”
“Có chị ở đây, em sợ cái gì.” Phong Ngọc Lan cười nói: “Chị ta nhắm vào chị nhiều hơn.”
Thế là hai người trò chuyện suốt một đường, đi đến nhà cô ba.
Người nhà cô ba nhiệt tình lại có chừng mực, mấy người bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng đám người cha Đường lại không thoải mái như vậy.
Chỉ vì lần trước cha Đường nói chuyện chị dâu họ lấy tiền về nhà mẹ đẻ trước mặt đám người cậu cả, nên chị dâu họ vẫn còn ghi hận.
Mông còn chưa ngồi nóng, đã nghe đầy tai những lời âm dương quái khí, dứt khoát không nói đến việc ở lại một đêm, đặt đồ đạc xuống, ngồi một lúc, vợ chồng hai người liền rời khỏi nhà cậu cả.
Anh cả họ ở nhà cãi nhau với chị dâu họ, cậu cả và mợ cả đuổi theo kéo họ lại xin lỗi.
“Anh cả, chị dâu cả.” Mẹ Đường lại từ chối lời mời ở lại của họ một lần nữa: “Bọn em không ở lại cũng không phải hoàn toàn vì nó, trong nhà còn có việc, đợi lần sau rảnh rỗi bọn em lại tới.”
“Đúng vậy.”
Cha Đường gật đầu phụ họa theo lời bà.
Thật ra lời này là đang cho mọi người một chút thể diện, ngoài mặt không thể gây khó dễ quá nhiều.
Trong lòng mợ cả vô cùng khó chịu, kéo tay mẹ Đường, không chịu buông ra, hốc mắt cũng đỏ theo: “Em dâu, năm mới lại thành ra như vậy, thật sự là…”
Bọn họ già rồi, càng ngày càng trở nên ít hữu ích hơn, quyền lên tiếng ở trong nhà cũng ít đi.
“Chị dâu cả, năm mới không được khóc.” Mẹ Đường an ủi bà ấy vài câu rồi cùng cha Đường rời đi.
Cậu cả đứng ở ngã ba đường, nhìn bọn họ cầm ô đội gió tuyết rời đi, đôi mắt chua xót không chịu được.
Mợ cả còn đánh ông ấy vài cái, khóc nức nở nói: “Nhìn xem! Nhìn xem! Đây chính là hậu quả của việc ông bắt tôi đưa tiền cho nó quản! Bây giờ chúng ta có nói cái gì cũng không có tác dụng, đây là em gái của ông đấy!”
Lúc này anh cả họ cõng cái gùi trên lưng đến, vừa thấy bọn họ như vậy liền biết không thể giữ cô và chú lại, anh ấy hung hăng lau mặt: “Bây giờ con đuổi theo, về nhà cùng cô, coi như là chúc tết.”
Trong cái gùi này vốn là quà mừng năm mới và quà đáp lễ cho đám người cha Đường.
“Cho dù ở nhà cô ấy có làm loạn như thế nào, hai người cũng đừng để ý đến, tối con sẽ về.”
Nói xong liền nhanh chóng đuổi theo đường đám người cha Đường rời đi.
“Phải xin lỗi cô con cho tốt đó, có biết chưa?”
Cậu cả hô.
“Con biết rồi, hai người mau trở về đi.”
Vợ chồng anh hai Đường đang ở nhà nướng khoai lang, vui vẻ nói chuyện, không ngờ đám người mẹ Đường đã về.
Phía sau còn có anh cả họ đi theo.
“Sao, sao lại về lúc này?”
Chị dâu hai Đường là một người thẳng tính, thấy trời sắp tối, hơn nữa cha mẹ chồng cũng có chút mệt mỏi, anh cả họ còn đi theo đến đây, vừa nhìn đã biết không hợp lý.
“Không có gì.” Mẹ Đường chuẩn bị vào nhà thay quần áo, trên đường gió tuyết đột nhiên lớn, trên người bị tuyết bay làm ướt một chút: “Nấu một con cá, hấp thêm hương điều, mẹ thay quần áo rồi sẽ đến giúp.
Anh hai Đường cũng bảo anh cả họ thay quần áo của mình, hai anh em ngồi bên đống lửa nói chuyện.
Anh cả họ đã nói toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Anh hai Đường nghe vậy nhíu mày.
“… Là anh đã khiến cho cô chú bị tủi thân.” Anh cả họ giận dữ nói: “Là anh không quản tốt trong nhà.”
Cho dù anh hai Đường có ngốc đến đâu thì cũng biết lời này không dễ đáp, người ta là vợ chồng, anh ấy còn có thể mắng vợ đối phương sao?
Đúng lúc cha Đường thay xong quần áo đi ra, bảo anh hai Đường đi giúp g.i.ế.c cá, ông nói chuyện với anh cả họ.
Khi bọn Phong Ngọc Lan về nhà vào chiều hôm sau, đã nghe chị dâu hai Đường vô cùng kích động nói đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Thật quá đáng! Chị ta nghĩ chị ta là ai mà lại ức h.i.ế.p người khác như vậy! Gió tuyết lớn như vậy, cha mẹ chỉ uống một ngụm nước sôi để nguội, sau đó liền về nhà, tức c.h.ế.t mà!”
Vợ chồng Đường Minh Sơn nghe vậy, nhíu mày.