Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:14:11
Lượt xem: 117

Trời vẫn còn sớm, mọi người quay về phòng tiếp tục ngủ.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Khang ngủ đến mức đỏ bừng nhưng lại không hề đá chăn, hai người cởi áo khoác nằm xuống.

Phong Ngọc Lan tựa vào lồng n.g.ự.c Đường Minh Sơn, hỏi nhỏ: "Nghe mẹ bảo thím năm luôn phàn nàn hai người con trai của nhà đội trưởng, sao lại thế vậy?"

Đường Minh Sơn ôm cô vào trong lòng, trả lời cô thật nhỏ nhẹ: "Hai người đó đã ba mươi tuổi cả rồi nhưng vẫn chưa cưới vợ nên thím năm cứ nói chuyện này mãi thôi."

Ý nói cậu là đội trưởng thì sao? Chẳng phải con của cậu vẫn chưa tìm được vợ đấy à?

"Điều kiện gia đình của nhà đội trưởng cũng rất tốt, sao đến giờ cả hai người vẫn chưa lấy được vợ?"

"Nhà bọn họ bị bệnh di truyền, khi hơn bốn mươi tuổi thì sẽ mắc vài bệnh ở tay và chân. Nghe cha bảo rằng khi ông nội của bọn họ còn sống thì tình hình của nhà bọn họ là như thế đấy, bây giờ tay của đội trưởng cũng có chút trở ngại rồi."

Phong Ngọc Lan không ngờ lại là vì nguyên nhân này: "Không đi bệnh viện khám sao?"

"Khám rồi, không khám ra được loại bệnh gì cả. Nhưng do nó quá kì lạ nên mấy người già trong đội bảo rằng đó là do bọn họ bị cái gì đó nguyền rủa, dĩ nhiên điều này là mê tín lạc hậu nên bọn anh không tin."

Không bao lâu sau, bọn họ tựa sát vào nhau mà ngủ.

Hôm sau, khi Nguyên Khang tỉnh lại, thấy bọn họ ngủ như thế nên cũng không làm phiền bọn họ, nó tự bọc mình trong chăn chơi một lát, tự vui vẻ rồi lại nhìn trần nhà, sau đó xoay người nghịch đuôi tóc Phong Ngọc Lan.

Chờ đến khi nghe thấy tiếng chị dâu hai Đường ở bên ngoài thì nó mới ngồi dậy, vụng về tự mặc quần áo, cẩn thận né chân của Phong Ngọc Lan bước xuống giường, mở cửa cũng thật nhỏ nhẹ sợ đánh thức phải bọn họ.

"Chà, Nguyên Khang dậy rồi à? Để bác cả gái nhìn xem đã mặc quần áo chỉn chu chưa nào?"

Chị dâu hai Đường vừa mở cửa nhà trên, thấy tuyết đọng lại trong sân rất nhiều nên chuẩn bị quét tuyết, vừa định quét thì lại thấy Nguyên Khang từ trong phòng đi ra.

Nguyên Khang đi lạch bạch lạch bạch trên đất.

"Bác cả gái."

Nó gọi thật mềm mại êm ái.

"Ngoan." Chị dâu hai Đường kiểm tra quần áo của nó, thấy áo len phía sau không bị lôi ra ngoài thì mới sửa sang lại cho nó một chút, sau đó mang giày bông cho nó: "Hôm nay lạnh lắm, ngoại trừ phòng sưởi ấm ra thì đừng có chạy ra ngoài đấy nhé, biết chưa?"

"Vâng ạ."

Nguyên Khang gật đầu, nghe lời bước vào.

Cha Đường vừa đốt lửa lên, mẹ Đường và Đường Văn Tuệ đang làm bữa sáng.

Chờ đến khi Phong Ngọc Lan thức dậy thì đã gần chín giờ.

Cũng chẳng có ai gọi bọn họ dậy, trong nồi đang hâm cháo khoai lang cho bọn họ.

Phong Ngọc Lan bưng một chén rồi ngồi cạnh đống lửa, vừa ăn vừa sưởi ấm.

"Lạnh quá."

Anh hai Đường run lẩy bẩy bước vào, hai tay chà xát vào nhau.

"Anh nằm trong chăn mà cũng lạnh à?"

Chị dâu hai Đường ngạc nhiên nói.

Đường Minh Sơn vừa khéo ăn xong chén cháo của mình, anh vào nhà bếp lấy thêm cháo, tiện thể múc thêm một chén to đưa cho anh hai Đường.

"Anh ngủ một mình thì dĩ nhiên là lạnh rồi." Anh hai Đường thầm thì, nhận lấy cháo từ tay Đường Minh Sơn: "Chân lạnh đến mức không cảm nhận được gì luôn."

Thế nên anh ấy bèn đứng lên sưởi ấm.

Chị dâu hai Đường nghe thấy, liền trừng mắt nhìn anh ấy: "Nói cái gì đấy? Em ngủ một mình ấm lắm đấy thôi."

"Bởi vì em ấm áp sẵn rồi, anh phải nhờ vào em mới qua được mùa đông đấy." Anh hai Đường vui vẻ, chọc cho nhóm chị dâu Đường cười.

"Cha sang nhà đội trưởng xem thử, nhà của chú năm sụp nên dù gì cũng phải giúp đỡ dọn dẹp vài thứ. Nhà không thể xây lại tức thì được, dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc này nọ đâu vào đấy, nếu không thì tuyết dày đặc đến thế thì mấy cái quần áo gì đấy cũng đừng hòng mà mặc."

Cha Đường đứng dậy nói.

"Được, lát nữa bọn con sẽ sang."

Anh hai Đường vùi đầu ăn cháo, nghe thế thì gật đầu.

Phong Ngọc Lan uống xong một chén cháo thì ăn thêm một củ khoai tây nướng mà Nguyên Khang khều ra, cả người đều trở nên ấm áp. Đường Minh Sơn đem chén đũa của bọn họ đi rửa, sau đó ngồi trước đống lửa một lát, lúc này anh mới tỉnh táo lên đường đi với anh hai Đường.

Ủng mà Đường Minh Sơn mang về cho bọn họ không thấm nước, mùa đông mang vào để ra khỏi nhà không thể nào tốt hơn.

Nhóm của Phong Ngọc Lan cũng vội vàng đứng dậy, ngày mai là giao thừa rồi, hôm qua đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, hôm nay phải chiên cá, ướp thịt cho ngon và nhiều việc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-109.html.]

Mẹ Đường nấu cơm rất ngon, cả nhà cũng thích món ăn ngày tết mà bà làm, thế nên nhóm của Phong Ngọc Lan bèn giúp một phen, mẹ Đường cầm lấy cái muôi.

Bên trong nhà bếp vô cùng sôi nổi, bởi vì buổi chiều còn phải bận bịu nên cơm trưa ăn rất qua loa, họ bèn ăn mì. Giờ là mùa mà đậu hà lan đang giòn và non, Đường Văn Tuệ đi với Phong Ngọc Lan đến đất phần trăm để hái rau đậu hà lan.

Trước tiên phải dọn tuyết đã, sau đó mới hái, có một vài bó rau bị lạnh nên tốt mùa. Phong Ngọc Lan rất nhanh nhẹn, không mất quá nhiều thời gian để hái, sau khi bỏ chúng vào rổ thì cô hà hơi vào tay: “Lạnh quá đi.”

"Đúng vậy, năm nay lạnh ghê."

Đường Văn Tuệ gật đầu.

Nhóm Đường Minh Sơn vừa khéo trở về, thấy trong vườn rau có người bèn bước đến để nhìn: "Để anh."

Thế nên Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan cầm rổ đứng một bên, còn Đường Minh Sơn thì giúp hái đậu hà lan.

"Anh ba, bên kia thế nào rồi."

Đường Văn Tuệ hỏi.

"Hơn hai mươi người giúp dọn dẹp căn nhà bị sụp rồi, cái gì dùng được thì đào ra. Sáng hôm nay, thím năm đã được đưa đến bệnh viện huyện rồi, anh Trường Thịnh đưa đi đấy."

Anh Trường Thịnh là người con thứ năm của thím năm.

"Đưa đến bệnh viện huyện rồi à? Vậy chắc tay bị thương nặng lắm nhỉ?"

Phong Ngọc Lan nói.

Đường Minh Sơn gật đầu: "Có lẽ thế không chừng."

Thím năm cứ cãi là không được, không nên đi bệnh viện huyện khám, thời gian bị kéo dài nên chỗ bị hoại tử trên tay càng ngày càng lớn.

Hai người con của đội trưởng không cãi được nên chỉ có thể tìm Trường Thịnh, anh ta sang đưa bà ta đến bệnh viện huyện, giờ cũng quay về rồi."

Về đến nhà, ở trên đống lửa treo một cái chảo sắt đen kịt, nước đã sắp sôi, bỏ mì vào rồi chờ một chút thì bỏ rau đậu hà lan đã được rửa sạch vào luộc.

Rau này ăn giòn sần sật nên không thể luộc lâu, do đó rất nhanh mọi người đã bắt đầu gắp mì.

Đường Minh Sơn gắp mì giúp Phong Ngọc Lan, gia vị bên trong đã thêm đầy đủ từ lâu, mỡ heo, dầu mè, dầu ớt và cả hành băm.

Thêm một chút muối và xì dầu, khi ăn mì Phong Ngọc Lan thích cho thêm một ít giấm, nhưng mà ở quê lại không có giấm, bởi vì người già không thích gia vị chua nên không mua.

Đường Minh Sơn biết cô thích gì nên đặt chén mì đã gắp xong của mình lên bàn, sau đó đi ra ngoài.

Đường Minh Sơn vùi đầu ăn mì nên không để ý, chờ đến khi anh đưa giấm đến trước mặt Phong Ngọc Lan thì cô mới sửng sốt nhìn qua.

"Muốn cho bao nhiêu nào?"

Đường Minh Sơn cười nói.

Phong Ngọc Lan nhìn thoáng qua bông tuyết đang tan dần trên đỉnh đầu và quần áo của anh, nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái: "Mượn ở đâu đấy?"

"Nhà chú ba, thím ba ăn mì không thích cho giấm vào." Đường Minh Sơn tỉ mỉ cho giấm vào chén của cô, giấm ở thời này thường được đựng trong túi: "Văn Tuệ ăn một chút không?"

Đường Văn Tuệ nói vâng, đưa chén sang.

Chị dâu hai Đường cũng muốn ăn một ít.

Mẹ Đường cười tủm tỉm nhìn Phong Ngọc Lan thỏ thẻ với Đường Minh Sơn, sau này yên tâm ăn cơm không cần phải lo mấy chuyện này nữa, bà quay đầu nói với cha Đường: "Thấy chưa? Minh Sơn gói người ta vào trong lòng rồi, chúng ta không cần quan tâm nữa."

"Đúng thế." Cha Đường gật đầu, nhìn mấy sợi tóc bạc trên đầu bạn đời mình thì nói nhỏ: "Mau ăn mì đi, coi chừng bị vón cục lại. Bà đó, phải nhớ uống thuốc mỗi ngày đấy, tháng ngày sau này còn dài lắm."

"Biết rồi, sắp đến tết rồi, đừng có nhắc đến thuốc." Mẹ Đường chặn lời ông lại.

Sẽ xảy ra nhiều điềm xấu.

"Được được được." Cha Đường cười tủm tỉm gật đầu.

Buổi chiều không phải sang chỗ chú năm nên nhóm Đường Minh Sơn ở nhà để phụ giúp.

Chương Nam Tuyền đưa nửa gùi rễ sắn, Đường Minh Sơn liền xử lý rễ sắn.

Bởi vì hơi nhiều một tí nên sẽ xay một nửa ra thành bột để sau này đổi lấy nước uống, một nửa thì gọt vỏ để sang một bên.

"Anh nghe bà tổ bảo cái này hầm với thịt vịt ăn mới bổ nhiều." Anh hai Đường vừa gọt vỏ vừa nói.

Đường Minh Sơn nghe vậy bèn đi qua: "Hình như trong đội của chúng ta không có nuôi vịt."

"Trong đội chúng ta không có thì chỗ gần đây có, nhà Trần Đại Lực nuôi tận mấy con."

Anh hai Đường cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai dè Đường Minh Sơn lại mang bốt dài vào rồi đi ra ngoài.

Anh đi theo con đường nhỏ đến nhà Trần Đại Lực, cũng chính là nhà làm ruộng khi trước, họ để con ở trong nhà, sau đó đứa nhỏ thức dậy rồi tự chạy ra ngồi ở trên đường lớn và được Phong Ngọc Lan phát hiện.

Loading...