Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:13:10
Lượt xem: 120
Lúc này, một ông cụ nói.
"Mấy người nói rằng cha mẹ của Đường Minh Sơn có nhiều tiền nhưng tiêu xài hoang phí, cứ nghĩ sẽ nuôi được một đứa con có triển vọng trong cái cảnh khốn khó đó. Có được số tiền đó chẳng bằng dùng nó để làm mối cho bọn họ cô vợ tốt! Bây giờ đã biết mấy người ngày xưa nông cạn như thế nào chưa?"
Mấy người ngồi bên cạnh đều ngượng đỏ mặt.
Cha Đường đưa cho bà tổ một miếng thịt, lúc về còn bảo con gái và con dâu của bà tổ đều ở đó, trong nhà thật sự rất náo nhiệt.
Anh hai Đường lấy cớ là xử lý thịt, bèn đưa Chương Nam Tuyền vào nhà cùng ăn cơm, sau đó một cái đùi thịt để Chương Nam Tuyền mang về.
Hiếm khi Chương Nam Tuyền đỏ mặt, nhận không được mà không nhận cũng chẳng hay.
Sau khi Đường Văn Tuệ nói với Chương Nam Tuyền vài câu thì cậu ấy mới nhận rồi đi về. Về đến nhà, người nhà họ Chương thấy vài cân thịt thì lại chỉ trỏ Chương Nam Tuyền.
"Bộ không biết ngượng à mà còn mang về?"
"Nhưng mà, con đưa sang cho Văn Tuệ cái gì đấy?"
Chương Nam Tuyền đỏ hết cả mặt: "Đúng là không nên thật."
Nhưng nếu như không nhận lấy của cha Đường thì họ sẽ nói có phải là do không xem nhau như người nhà, cho nên mới không ăn thịt của nhà họ hay không.
Đã nói thế rồi sao Chương Nam Tuyền từ chối cho được?
"Sau hai ngày mổ gà thì con đưa sang cho Đường Văn Tuệ một con, đừng có đưa lúc nhà bên đó đang ăn cơm, biết chưa?"
Mẹ Chương dặn dò.
"Vâng."
Chương Nam Tuyền đáp lời.
Ở bên này tặng cho nhà mẹ đẻ chị dâu hai, còn có cả chị cả Đường bên kia nữa.
Đường Minh Sơn chạy xe đạp đi tặng.
Phong Ngọc Lan cầm tay anh, lạnh buốt như băng trong khi anh vẫn đeo găng tay.
Tặng cho hai nhà không ít đồ, mẹ Đường để Đường Minh Sơn đi sưởi ấm, không cho anh làm mấy việc sửa chữa đồ đạc này nọ.
Anh hai Đường và cha Đường thu dọn xong thì ra ngoài.
Về phía nhà họ Phong, do sự kiên trì của Phong Ngọc Lan nên bọn họ không đưa sang nữa.
Mà cậu cả ở bên kia, khi đi chợ vào ngày hôm sau thì cha Đường vác theo một miếng thịt, tiện thể tập hợp luôn.
Khi trở về, Phong Ngọc Lan đang dùng cối xay đá để xay đậu, chuẩn bị làm đậu phụ.
"Hai mươi đồng kia lấy về mười đồng, còn mười đồng kia bảo là dùng hết rồi. Bên này cãi nhau hơi to nên mời đội trưởng bên kia của họ viết giúp hợp đồng vay nợ."
Cha Đường trở về, tiện thể kể chuyện nhà mẹ đẻ của chị dâu họ đã lấy tiền.
"Viết cái hợp đồng vay nợ đó thể nào cũng không thể lấy lại tiền ngay được." Đường Văn Tuệ nói.
"Nói thế nào đi nữa thì nó cũng sinh nhiều đứa cho anh họ con như vậy, đừng nghĩ rằng sinh con đơn giản, cũng đau lắm đấy."
Mẹ Đường nói.
"Con có bảo là cô ta không đau đâu." Đường Văn Tuệ mím môi, giúp rót một gáo nước vào cối xay đá: "Con chỉ không thích thái độ làm người của cô ta thôi."
"Một năm gặp có bao nhiêu lần đâu, nhịn đi." Anh hai Đường hiếm khi ghét người khác, thế nhưng anh ấy lại chẳng ưa gì chị dâu họ và thím năm, nghe Đường Văn Tuệ nói thế bèn an ủi cô ấy.
Đường Minh Sơn xoay tay cầm cối xay đá, nhìn về phía Phong Ngọc Lan đang nhíu mày: "Em mệt à?"
"Không có." Phong Ngọc Lan lắc đầu, tiện thể trừng mắt liếc anh một cái.
Đường Minh Sơn ho nhẹ một tiếng để cho anh hai Đường thay Phong Ngọc Lan, anh hai Đường cười tủm tỉm giúp đỡ khiến cho Phong Ngọc Lan cười ngượng ngùng.
Chị dâu hai Đường đang ăn hạt bí ngô ở nhà, nhìn thoáng qua thấy Phong Ngọc Lan lén lút xoa thắt lưng, cứ nghĩ rằng cô đến tháng nên bảo cô vào nhà bếp ngồi.
Phong Ngọc Lan cũng không giải thích liền đi vào.
Nguyên Khang cầm củ khoai hơ bên đống lửa chưa bao lâu, thấy cô bước vào bèn làm nũng: "Mẹ ơi, con muốn nghe kể chuyện."
"Được."
Phong Ngọc Lan ngồi bên cạnh nó, ôm nó vào lòng khe khẽ kể tiếp câu chuyện mà tối qua vẫn chưa kể xong.
Sau khi làm đậu phụ xong thì mẹ Đường chia ra làm ba chén to để cho anh hai Đường và Đường Văn Tuệ đi biếu.
Hai chén đưa đến nhà bác cả và chú ba, còn một chén thì đưa đến nhà họ Chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-107.html.]
Cũng không xa, mất tầm mười phút.
Bởi vì trời vẫn đang có tuyết rơi nên phải đi chậm một chút.
Cô ấy cũng không hề né tránh mà thoải mái chào hỏi thanh niên tri thức.
Thanh niên tri thức cười nhìn chiếc giỏ cô mang theo, tò mò hỏi: "Cô đang đi đâu?"
Đưa cơm à?
Đường Văn Tuệ cầm theo chiếc giỏ, cười nhẹ: "Tôi đến nhà Thục Phân."
Thanh niên tri thức ở viện giáo dục thanh niên cũng đã nghe về chuyện của cô ấy và Chương Nam Tuyền, nhìn thấy cô gái trước mặt chỉ mới mười mấy tuổi, anh ta không nhịn được nói: "Con người phải có chính kiến riêng, không cần phải nghe theo tư tưởng của các thế hệ trước, nếu không sẽ hại đời mình đấy."
Ép hôn thật sự rất tồi tệ.
Đường Văn Tuệ sững sờ, trong phút chốc không hiểu được ý của anh ta, mà Chương Nam Tuyền ở phía sau vừa ra khỏi nhà cầm theo một rổ quýt định bụng mang sang nhà cô ấy, vừa đi qua ngã rẽ thì nghe thấy.
Cậu ấy liền nhíu mày.
Thanh niên tri thức thấy cô ấy không hiểu lời mình nói nhắc khéo vài câu, lần này Đường Văn Tuệ đã hiểu được rồi, cô đổi giỏ sang tay còn lại rồi nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng đây là chuyện của tôi và anh Nam Tuyền, cả cha mẹ cũng tôn trọng quyết định của bọn tôi."
Thanh niên tri thức sửng sốt, biết rằng mình đã hiểu lầm nên chạy theo giải thích.
"Không sao cả." Đường Văn Tuệ thấy Chương Nam Tuyền thấp thoáng phía sau thì phất tay với thanh niên tri thức, chạy qua chỗ cậu ấy: "Anh Nam Tuyền!"
"Chạy cái gì! Trên đất toàn là tuyết không đấy, cẩn thận kẻo ngã." Chương Nam Tuyền vội vàng đến với cô ấy, nắm lấy đôi tay hơi lạnh buốt của cô ấy rồi xách giỏ giúp: "Em đang định sang nhà anh, không ngờ anh lại đến tìm em."
Thanh niên tri thức thấy bọn họ ở chung với nhau rất tự nhiên, hơn nữa Đường Văn Tuệ lại rất vui mừng nên biết rằng mình đã hiểu lầm. Anh ta im lặng rời đi, Chương Nam Tuyền không thấy anh ta, cũng không hỏi Đường Văn Tuệ.
Lời nói vừa rồi của Đường Văn Tuệ cũng đã đủ khiến cho cậu ấy vui vẻ vô cùng.
Nhưng trên đường đi, Đường Văn Tuệ cứ líu ríu mãi, cuối cùng nắm lấy bàn tay to của người ta: "Anh nói chờ đến lúc em trưởng thành rồi anh sẽ cưới em."
"Đương nhiên rồi." Chương Nam Tuyền cười thật to: "Anh đã nhận em làm vợ rồi, cũng là con dâu của cha mẹ anh, Thục Phân cũng sẽ rất vui nếu em làm chị dâu của em ấy đấy."
Đường Văn Tuệ đỏ mặt, đi theo người ta về nhà họ Chương ngồi một lúc lâu, sau đó được Chương Nam Tuyền đưa về nhà.
Chương Nam Tuyền cũng đừng hòng chạy, cậu ấy bị anh hai Đường giữ lại chơi cờ, tiện thể ăn trưa ở đó luôn.
Ba Chương đi gặp người ta mà mãi chưa về nên chắc ở lại nhà người ta ăn cơm rồi.
"Nam Tuyền sao thế? Bước vào cửa nhà người ta xong là không nhúc nhích được luôn!"
Thanh niên trai tráng có bao giờ ăn cơm ít được đâu.
"Học theo con chứ đâu." Mẹ Chương nói đầy ghét bỏ: "Lúc con về nhà của chúng ta lại không muốn đi, ba mẹ anh trai của mẹ còn phải đón chào con thật nhiệt tình nữa kìa."
"Ái chà, còn có chuyện này nữa sao?"
Chương Thục Phân cười ha ha.
"Thục Phân à, con xem nếu anh trai con có gì đó thì phải theo dõi sát sao vào.” Mẹ Chương lại nhắc đến chuyện này: "Con lớn hơn Văn Tuệ một tuổi, nếu thích người nào trong đội của chúng ta thì không có gì tốt hơn."
Chương Thục Phân vội vàng lắc đầu: "Con chưa nghĩ đến chuyện này, ai da, đừng nói về cái này nữa."
"Con gái dễ ngượng đấy mà, bà đừng hỏi nó nữa."
Buổi chiều tuyết lại rơi, Phong Ngọc Lan ngáp liên tục nên bị Đường Minh Sơn kéo về phòng ngủ.
Anh hai Đường và chị dâu hai Đường cũng về phòng ngủ, dù sao mùa đông cũng chẳng có gì, ủ mình trong chăn còn ấm áp hơn.
Nguyên Khang không ngủ, nó đi theo ông bà nội và cô út ngồi bên cạnh đống lửa, không lâu sau thì nhà bác cả gái cũng đến, trong phút chốc phòng sưởi ấm trở nên náo nhiệt hẳn.
Nghe thấy tiếng động ở bên phòng sưởi ấm, Phong Ngọc Lan hơi căng thẳng nắm lấy tay Đường Minh Sơn: "Căn phòng này nghe có rõ không vậy?"
"Không đâu." Đường Minh Sơn cười ôm lấy cô: "Do giọng của chú ba to thôi, buổi tối em nghe thấy tiếng động trong phòng của anh hai à?"
Phòng của nhóm anh hai Đường gần với bọn họ nhất.
Phong Ngọc Lan đỏ mặt: "Không phải em đang lo đấy sao?"
"Đừng sợ, anh có chừng mực mà."
Đường Minh Sơn đặt tay lên lưng cô: "Anh xoa cho em nhé."
Xoa một lát Phong Ngọc Lan liền thiếp đi.
Mùa tuyết này quả thật rất lạnh, Đường Minh Sơn kéo chăn lên cao để đắp lên vai của hai người, chừa ra cái đầu ở bên ngoài.
Mặc dù như thế, Phong Ngọc Lan vẫn cảm thấy hơi lạnh, thế nên cô làm tổ trong lòng Đường Minh Sơn, chỉ để chừa ra đỉnh đầu.
"Ngộp đấy." Đường Minh Sơn bất đắc dĩ nói.