Đã mở miệng,  cũng   giấu nữa, chi bằng hỏi cho  ngô  khoai, để bản  từ đây đừng mong mỏi gì thêm.
 
“Nếu mẫu hậu thật sự  gả Khang Lạc cho Vệ Chiêu, thì năm đó  sớm ban hôn . Vì   đợi đến đúng ngày nhi thần trở về?”
 
“Có …   nhận  Vệ gia sắp  trụ nổi, nên  nỡ để Khang Lạc khổ sở cùng họ?”
 
“Nếu  như … thì vì  khi nhi thần cầu chỉ ban hôn,    từ chối?”
 
“Trong mắt , Khang Lạc quan trọng hơn nhi thần… mà quyền thế cũng quan trọng hơn nhi thần, đúng ?”
 
Lời hỏi mỗi lúc một sắc bén.
 
Mẫu hậu cuối cùng cũng  chịu nổi, thẹn quá hóa giận:
 
“Ngươi cũng  giống Khang Lạc, nghịch ngợm  càn, trút giận lên đầu  ?! Cút  ngoài cho !”
 
Bàn tay mẫu hậu khẽ run,  trong mắt còn mang theo chút hổ thẹn và lúng túng  khi chân tướng  vạch trần.
 
Ta từng bước lui , lặng lẽ rời khỏi điện.
 
Cả  thể lẫn trái tim  lạnh đến thấu xương.
 
Giống hệt cái ngày Ninh Tắc c.h.ế.t trong vòng tay . 
 
Ta   ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy  thể, nhưng từ trong lòng, trong xương tủy, trong từng lỗ chân lông… chỉ  sự lạnh lẽo tuôn trào.
 
Ánh dương chan hòa, nhưng chẳng thể xuyên qua lớp da thịt , để sưởi ấm lấy .
 
Mẫu hậu yêu thương Khang Lạc,  điều khiển vận mệnh nàng, nhưng     nàng oán trách.
 
Bà thà để Khang Lạc ghét , chứ   chính  trở thành kẻ ác trong mắt con gái ruột.
 
Khi  cầu chỉ ban hôn, bà  thể từ chối, nhưng vì quyền thế, bà chấp nhận.
 
Còn với Khang Lạc, bà  thể lập tức cự tuyệt,  chút do dự.
 
Là    tự lượng sức, nghĩ rằng mẫu hậu sẽ công bằng như cán cân, mà kỳ thực, cái cân  từ đầu  nghiêng.
 
Ta rõ ràng hiểu điều đó,  mà vẫn liều lĩnh bước tới.
 
Ta đúng là ngu ngốc.
 
 mà  đứa con nào đối mặt với   mà  từng ngu ngốc một ?
 
Ta  trong ánh mặt trời, cảm thấy   lạnh  nóng. Ngón tay  còn chút sức lực.
 
Bên tai chợt vang lên tiếng  hô:
 
“Ngất !”
 
Ta còn tưởng rốt cuộc   nhận   sắp xỉu.
 
Nào ngờ, tất cả   đều chạy về một hướng khác.
 
“Khang Lạc công chúa ngất !”
 
“Mau  mời Thái y!”
 
“Nhanh! Mang nước ấm đến!”
 
À… Thì  là .
 
Ta cụp mắt, khẽ  khổ.
 
Lần đầu tiên nhận ,  cũng ghen tỵ với Khang Lạc.
 
Vì  nàng  thể  ngất là ngất,   là ?
 
Còn , dù khó chịu đến mức thở  nổi, vẫn  thể cho phép  ngã xuống?
 
Ta gắng gượng chống  dậy, giữ đúng tư thái công chúa, từng bước từng bước rời khỏi cung.
 
Về đến phủ công chúa,  lặng lẽ bò lên giường, nặng nề chìm  giấc ngủ.
 
12
 
Khang Lạc bệnh liệt giường suốt ba ngày, cả hoàng cung như rối tung cả lên.
 
Bảy ngày ,  mới mơ màng tỉnh . Cạnh giường, ngoài Trương ma ma, còn  cả... Vệ Chiêu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-9.html.]
Ta ngạc nhiên    ở đây, trong lòng bất giác cảm thán, hiếm lắm mới thấy    một .
 
Vệ Chiêu  mang vẻ uể oải, sa sút tinh thần:
 
“Phụ hoàng truyền ngươi và   cung.”
 
…
 
Lại nữa ?!
 
Không bao giờ  điểm dừng.
 
Vệ gia là một đống hỗn độn,   chấp nhận nắm lấy thì  thể lùi bước vì sợ khó.
 
“Ta  . Ngươi  ngoài .”
 
Ta lạnh mặt,  buồn   lấy một cái.
 
Vệ Chiêu đỏ bừng cả mặt vì khó xử, hậm hực hất tay áo rời khỏi phòng.
 
Chúng  giống như hai  dưng nước lã, cùng   cung bái kiến phụ hoàng.
 
Phụ hoàng   hiền hòa, ôn tồn, nhưng ánh mắt dành cho Vệ Chiêu thì  rét lạnh như băng.
 
Chuyện lạ thường ắt  ẩn tình...
 
Trong lòng  âm thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn mỉm  ứng đối.
 
Phụ hoàng bắt đầu quở trách Vệ Chiêu:
 
“A Ngọc vì nước vì dân, tu hành mười tám năm, là công thần Đại Chu. Kẻ nào dám  nhục nàng, chính là đối nghịch với trẫm! Vệ Chiêu, gan ngươi thật lớn!”
 
Ông giơ tay ném thước ngọc, trúng thẳng trán Vệ Chiêu.
 
Máu đỏ thẫm chảy xuống. Vệ Chiêu hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
 
Phụ hoàng lạnh lùng phun  từng chữ:
 
“Cút  ngoài quỳ cho trẫm!”
 
Vệ Chiêu luống cuống lui , sắc mặt mờ mịt như  hiểu chuyện gì.
 
Ta  hiểu.
 
Hắn từng cho rằng hoàng đế là  hiền hòa như Khang Lạc kể, là kẻ sủng nữ nhi như điên, thưởng vàng thưởng ngọc  tiếc.
 
Hồng Trần Vô Định
 thực tế, hoàng đế thật sự, là kẻ chỉ cần nổi giận một  cũng  thể khiến vạn  bỏ mạng, là một bạo quân m.á.u lạnh, g.i.ế.c   chớp mắt.
 
Đợi Vệ Chiêu  ngoài, sắc mặt phụ hoàng lập tức lạnh xuống.
 
Ánh mắt ông như lưỡi dao, sắc bén đ.â.m  tận tim:
 
“Vệ gia lộng hành, trẫm sẽ  ngươi xả giận.”
 
“Ở đây  một đạo thánh chỉ, ngươi  trẫm đến Vệ gia tuyên chỉ.”
 
Một cuộn thánh chỉ  ném xuống bên cạnh .
 
Ta cúi  nhặt lên, chỉ mới liếc qua, lòng  trầm hẳn xuống.
 
Đây là chiếu chỉ trách phạt, vạch tội Vệ tướng dạy con  nghiêm, vô lễ với Trường An công chúa, cho rằng Vệ gia  xứng đảm đương trọng trách, đồng thời bãi miễn chức quan của đại ca và nhị ca Vệ Chiêu.
 
Một chữ “Khang Lạc” cũng  nhắc tới, bảo vệ nàng  kín  kẽ hở.
 
Mà  tuyên chỉ  là .
 
Rõ ràng là  ép Vệ Chiêu hận  thấu xương, khiến   ngày nào yên .
 
Đây   vì  mà tức giận, mà là cắt đường lui của .
 
Ta ngẩng đầu  phụ hoàng, ông cũng đang  , chỉ  lạnh tanh:
 
“Đi nhanh, về sớm.”
 
Thái giám tổng quản bên cạnh  tủm tỉm:
 
“Thỉnh công chúa khởi giá, nô tài sẽ theo   tuyên chỉ.”
 
Một đám thái giám vây quanh  rầm rộ rời điện, thẳng tiến về phủ Vệ gia.
 
Tới nơi,   mời  ở vị trí trung tâm, đại thái giám cung kính dâng , còn tiểu thái giám   đợi  mở miệng,  cầm lấy thánh chỉ  vang dội khắp sân.