Không đợi  đáp, đôi mắt trong vắt của   về tầng mây bay và núi non phía xa, lặng lẽ :
 
"Ta từng nghĩ   thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng giờ   chắc nữa. Mệnh như quỷ thần, quỷ thần khó đoán.  chỉ cần nàng tin , thì dù  liều cả mạng sống,  cũng sẽ vì nàng mà lo liệu con đường  nhất."
 
Ta... lẽ  nên cảm động nhỉ?
 
  chẳng chút cảm động nào. Chính điều  mới khiến  e ngại,    trở thành Khang Lạc thứ hai.
 
Mẫu hậu khi xưa tưởng như  vì Khang Lạc an bài con đường lui  nhất.  cuối cùng, thế sự xoay vần, Vũ Lăng vương phủ  chạy loạn, Khang Lạc  giam  thiên lao, còn nhà họ Vệ vốn  xem thường  trở thành trụ cột triều đình, quyền thế hiển hách.
 
Ta nhàn nhạt :
 
"Vậy thế nào là con đường  nhất?"
 
"Ta  thể chần chừ nữa. Ta  đăng cơ xưng đế, nàng  nguyện  hoàng hậu của  ?"
 
A Tắc  , ánh mắt kiên định.
 
Ta tin, khoảnh khắc ,  thật lòng nghĩ đó là con đường  nhất.
 
Hoàng hậu một nước, vinh hiển  bao!
 
   .
 
Ta ngẩng đầu  :
 
"Chàng cũng  như Phế Đế, g.i.ế.c  đoạt tẩu ?"
 
A Tắc  lời   đánh trúng tim đen, sắc mặt lập tức tái nhợt, đôi môi vốn đỏ hồng bỗng  còn chút máu.
 
Hắn hẳn  nghĩ rằng   thể vì  mà đánh cược tất cả, lấy chính nhân duyên của   quân cờ, tham dự  canh bạc rung chuyển thiên hạ .
 
Ta  thắng: giữ  nhà họ Vệ, Xác nhận  phận chân thật của , phát động tạo phản.
 
 cũng vì thế mà kết một vòng xoắn  mệnh  thể tháo gỡ.
 
Ta cúi mắt,    nữa.
 
"Cho dù  để  giả c.h.ế.t như mẫu hậu, đổi một  phận khác, cũng chỉ  thể giấu  một thời điểm. Thiên hạ  sẽ   là công chúa tiền triều. Đến khi đó, chư thần liệu  nghi ngờ   mưu đồ phục quốc?"
 
"Nếu một ngày nào đó,  sinh hạ hài tử, nó mang huyết thống tiền triều, liệu   quần thần ủng hộ?"
 
"Mà nếu   hậu cung của   ba nghìn giai lệ, sinh thêm một đứa trẻ dòng dõi thuần chính,  đoán xem, triều thần sẽ chọn hài tử của ,  là đứa trẻ ?"
 
A Tắc lập tức cắt ngang:
 
"Sẽ   nữ nhân khác, cũng   đứa con nào khác! Chỉ  nàng thôi, A Ngọc, nàng hãy tin !"
 
Hắn nắm chặt lấy bờ vai , như thể sợ  tổn thương  nên chẳng dám dùng sức, cả  cứng đờ.
 
Ta lặng lẽ lắng .
 
Lời hứa  thật ,  đến mức khiến  suýt  nỡ từ chối.
 
   từng sống mười tám năm nơi tối tăm,    cả nửa đời  cũng  sống trong bóng tối, con  cũng .
 
Đây   là hạnh phúc, mà là một lời nguyền.
 
Ta nhẹ nhàng gỡ tay  , bình tĩnh :
 
"A Tắc,  tin , nhưng   thể chấp nhận con đường ."
 
Ta lùi từng bước, giữa ánh mắt đau đớn và sững sờ của ,   rời .
 
Khoảnh khắc xoay lưng, nước mắt  tuôn rơi như mưa.
 
Thứ  cho , A Tắc…
 
Vì  mà c.h.ế.t quá nhiều  .
Hồng Trần Vô Định
 
Nhiều đến mức…  thể nào… chỉ sống theo vui buồn của riêng  nữa.
 
33
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-27.html.]
 
Ta trở về phủ công chúa.
 
Một   đang quỳ  cửa phủ, lưng thẳng tắp, cả  tĩnh lặng héo úa, như thể khổ tu  nhiều năm.
 
Ta bước  gần, mới nhận  là Vệ Chiêu.
 
Hắn  thấy tiếng bước chân,  đầu   , trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ,  từ từ  dậy, đưa tay lôi từ trong n.g.ự.c  một chiếc túi da dê.
 
"Nhận… lấy…"
 
"Đây là gì?"
 
"Nhận… lấy…"
 
Ta trầm mặc một thoáng, đưa tay đón lấy, bước qua  ,   bên trong.
 
"Hận… … ?"
 
Ta khựng .
 
Ta  hận  ?
 
Những ngày qua,   đem  chuyện trong quá khứ suy nghĩ  nghĩ  vô  .
 
Và  phát hiện, đây là một tử cục.
 
A Tắc    cầm binh là sư phụ , sư phụ cũng   Minh Tắc chính là Ninh Tắc.
 
Hai quân  định sẽ giao chiến, tất  một   chết.
 
Mà Vệ Chiêu, nếu  cắn đứt lưỡi, ắt  chịu nổi tra tấn mà khai  ; nhưng khi  cắn đứt, thì   thể  rõ ràng  việc với Khang Lạc.
 
Về phần Khang Lạc, nàng hư vinh, yếu đuối, nhưng trong loạn quân mà vẫn  thể gom đủ dũng khí để cứu , đủ dũng khí  về, thì  là điều  đáng khâm phục.
 
Tựa như… mỗi  trong ván cờ  đều sai một chút,  cũng như chẳng ai thật sự  .
 
Cuối cùng, ngay cả  cũng   nên hận ai nữa.
 
Số mệnh vô thường, chúng   cuốn trôi trong đó,  nghịch thiên cải mệnh, quả thực là tự cao tự đại.
 
Ta hỏi:
 
"Sao ngươi  trở về Vệ gia? Nay Vệ gia hiển hách, ngươi trở về, tất  tiền đồ  ."
 
Vệ Chiêu  lạnh một tiếng:
 
"Đã… đoạn…tuyệt… ."
 
Ta nhất thời lặng thinh, cầm theo túi da dê về phủ.
 
Ta mở túi , rút bên trong một tờ giấy chữ  ngay ngắn,  qua một lượt, ánh mắt  lập tức mở to, tay cầm giấy  ngừng run rẩy.
 
Hai mắt  nóng lên, vội truyền lệnh: 
 
"Truyền Vệ Chiêu đến gặp bản cung."
 
Không lâu , Vệ Chiêu đến.
 
Ta cố kiềm nén nỗi đau nghẹn nơi ngực, giơ cao tờ giấy hỏi: 
 
"Ngươi lấy cái  từ ?"
 
Vệ Chiêu  năng lắp bắp, nhưng   hề khó chịu vì   chậm, chỉ sợ    đủ chi tiết.
 
Trong một tháng qua, Vệ Chiêu  đến Vệ gia, từ miệng  nhà họ Vệ   chân tướng năm xưa,  đến nơi A Tắc khởi nghĩa, từng chút từng chút điều tra.
 
Năm đó, Phế Đế tru di cả nhà Trấn Quốc Tướng Quân, mẫu  A Tắc bò  từ lỗ chó, may mắn thoát chết, trốn tránh khắp nơi,  sinh  A Tắc.
 
Về , mẫu  A Tắc  Vệ tướng tìm , ông   giao bà cho Phế Đế, mà coi A Tắc như con rơi mà nuôi dưỡng.
 
A Tắc trưởng thành, thông minh hơn , võ nghệ xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, Vệ tướng bèn mượn danh nghĩa con trai tướng quân để chiêu mộ tàn binh cũ của Trấn Quốc Tướng quân, ý đồ mưu phản ngày càng rõ rệt.
________________
12h - 1h xong nha mn. Hồng  sắp xong  nha