Ta chợt nhớ tới lời mẫu hậu  khi qua đời:
 
“Ta lẽ   nên c.h.ế.t từ lâu, năm xưa  chết, để  muôn vàn tiếng , nay nếu còn  chết, sử sách sẽ  về  như thế nào?”
 
“Ta  rõ bệ hạ  xứng, nhưng   còn cách nào khác.”
 
“Có khi  mặt   đường, chỉ còn cách cắn răng bước tiếp, mới là con đường  nhất.”
 
Bà sống cùng tiên đế chỉ một năm, nhưng sống với Phế Đế tận mười tám năm.
 
Tình cảm mười tám năm lẽ  sâu hơn một năm ngắn ngủi, bà cũng vì Khang Lạc mà bỏ rơi .
 
Theo lý,  nên để mẫu hậu hợp táng cùng Phế Đế.
 
 nếu theo Phế Đế,  sẽ là Phế Hậu.
 
Bà vốn là kẻ ưa hư vinh, e là  cam lòng mang danh hiệu đó xuống mồ.
 
Huống hồ, hai  lúc sống  đấu đá đao kiếm, c.h.ế.t  e là cũng   gặp .
 
Ngược , tiên đế là  thương dân, trọng thần, danh tiếng , đối xử với bà cũng xem như tận tình.
 
Ta bình thản :
 
“Khẩn thỉnh bệ hạ cho phép thần  đưa mẫu hậu hợp táng cùng sinh phụ của thần . Thần … tạ ơn bệ hạ ân điển.”
 
Lời  , hẳn  khiến A Tắc đau lòng. Hắn im lặng hồi lâu, trong giọng  lộ rõ đắng chát  đè nén:
 
“A Ngọc, nàng hận …”
 
“Hôm ,  thật sự tưởng  là  nhà họ Vệ. Vệ tướng  Phế Đế bức ép, nảy sinh tâm ý mưu phản, mà nàng là công chúa Đại Chu,   thể phản bội phụ , cũng  thể  lưng với nàng. Chỉ  thể để nàng gắng gượng bảo vệ nhà họ Vệ, kéo dài thời gian.”
 
“Ta  hề   là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, cũng chẳng  nàng là con gái tiên hoàng.”
 
“A Ngọc,   từng  ý lừa nàng.”
 
Ta lạnh nhạt :
 
“Vậy vì    c.h.ế.t  sống ?”
 
Lại một  lặng  thể  nên lời.
 
Hồi lâu,  cánh cửa vang lên giọng khàn khàn của A Tắc:
 
“A Ngọc,  thà rằng  thật sự  c.h.ế.t ngày hôm đó.”
 
“Ta cũng thà rằng  nhận  thư khuyên hàng là sư phụ nàng, chứ   …”
 
Tim  run lên.
 
Nếu  nhận thư là sư phụ, thì kẻ c.h.ế.t chính là A Tắc.
 
Hồng Trần Vô Định
Kết cục  cũng khiến  lạnh sống lưng.
 
Ta  nhịn  rùng .
 
Đây là một ván cờ chết.
 
Trong lòng  dâng lên một xúc động mãnh liệt,  bống nhiên  gặp .
 
Ngón tay đặt lên cửa, trong đầu  hiện lên hình bóng sư phụ, tay  bỗng khựng .
 
Ta cắn răng chịu đựng nỗi đau như d.a.o cắt, lạnh lùng :
 
“Bệ hạ xin hãy hồi cung. Thần  cung tiễn bệ hạ.”
 
“A Ngọc!” Giọng A Tắc mang theo nỗi thất vọng khôn nguôi.
 
Ta  đáp, xoay  rời .
 
Ta   nhuyễn tháp, khoác áo choàng, ôm lò sưởi tay,  mà vẫn lạnh đến tận xương.
 
Không  bao lâu , Trương ma ma nhẹ giọng bước , :
 
“Bệ hạ   .”
 
Ta “Ừm” một tiếng, ánh mắt vô thức   ngoài cửa sổ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-26.html.]
Trương ma ma do dự mãi mới lên tiếng:
 
“Bệ hạ cũng  dễ dàng gì. Dọc đường chinh chiến nam bắc…”
 
“Đủ !” Ta lạnh giọng cắt lời.
 
Trương ma ma lập tức im bặt.
 
Một lúc lâu , bà mới thở dài một tiếng:
 
“Công chúa,  c.h.ế.t  thể sống . Người vẫn nên hướng về phía , Lục  cũng   sống .”
 
Ta lặng im hồi lâu.
 
Sư phụ quả thật   sống .
 
 “sống ” trong mắt ,   là theo dòng thời cuộc, giao  mệnh  tay  khác.
 
Người   ngẩng đầu  , trở thành  nắm giữ vận mệnh của chính .
 
Trương ma ma  :
 
“Bệ hạ ban cho Lục  phần mộ bên cạnh lăng tiên hoàng. Nên chuẩn  an táng .”
 
Ta bừng tỉnh, suy nghĩ dần rõ ràng.
 
Bây giờ mà an táng,  sẽ  coi là loạn thần tặc tử, nhưng rõ ràng  là quốc sư một đời, công lao hiển hách.
 
Ta lạnh nhạt :
 
“Tạm thời  an táng. Đợi đến ngày sư phụ  thể nhắm mắt, mới  hậu sự.”
 
Trương ma ma kinh ngạc  thôi, ánh mắt   đầy đau xót và hoảng sợ.
 
Bà cúi  ôm chặt lấy , nhưng chính   bật  .
 
“A Ngọc, A Ngọc… hà tất  khổ như  chứ…”
 
32
 
Tân hoàng ban bố chính lệnh suốt một tháng, vẫn  cử hành đại lễ đăng cơ.
 
Quần thần nhiều  dâng tấu, A Tắc   hãy chờ thêm, đợi một ngày lành tháng .
 
Hôm đó, ni cô trong Vân Sơ Tự đến mời ,   tới ngày tế giỗ những ni cô  khuất.
 
Họ danh nghĩa là ni cô, nhưng thực chất là thị vệ bảo hộ .
 
Nhiều năm qua,  c.h.ế.t quá nhiều,  bèn lập một ngôi mộ ni cô, chọn một ngày cố định mỗi năm để tế lễ.
 
Ta thu dọn y phục, chuẩn  lên đường đến Vân Sơ Tự.
 
Sau khi tế lễ xong, các ni cô ríu rít vây quanh , rủ  hậu sơn dạo chơi.
 
Hậu sơn...
 
Nơi đó  quá nhiều ký ức vui vẻ giữa  và A Tắc.
 
Lòng  đầy ngờ vực và kháng cự, nhưng các ni cô chẳng sợ , chỉ    , bảo rằng dẫn   giải sầu một phen.
 
Quả nhiên  ngoài dự liệu,   gặp  A Tắc ở nơi .
 
Hắn  trở về dáng vẻ thiếu niên nơi núi rừng thuở , y phục đơn giản, khí chất như ngọc, vẫn như khi xưa, chẳng khác gì thuở ban đầu.
 
Cõi lòng vốn đầy phiền muộn của , khi thấy   bỗng nhiên bình lặng.
 
Ta tiện tay hái một nhành cỏ đuôi chó xanh mướt, bước chầm chậm về phía ,  rõ ràng cũng thả lỏng, tay mân mê một đóa hoa, bẻ nhành hoa xuống, bước về phía .
 
Chúng  hội ngộ giữa núi rừng, dạo bước vô định như ngày nào.
 
Hắn kể chuyện thuở nhỏ,  thản nhiên , tùy ý phụ họa một hai câu.
 
Hắn dường như cảm nhận   đang ứng phó cho , dừng , ánh mắt ẩn chứa đôi phần đau xót.
 
"A Ngọc, nàng  tin  ?"
 
Ta: "..."
 
"Thế nàng  tin  mệnh ?"