Mối thù g.i.ế.c cha cuối cùng cũng  báo.
 
Thân thể ông  ngã xuống, đổ ầm một tiếng nặng nề như bao cát rơi xuống đất.
 
Cửu ngũ chí tôn cũng như dân thường,  khi c.h.ế.t chỉ chiếm một phần đất chừng sáu thước, chỉ là  giết, thì khó hơn gấp trăm ngàn .
 
Ta ngẩng đầu  mẫu hậu, bà ánh mắt vô cùng phức tạp, từng giọt lệ to lớn lặng lẽ rơi xuống.
 
"Sao con   về?"
 
Mẫu hậu trách  ư?
 
Kiếm trong tay  "choang" một tiếng rơi xuống đất, lòng lạnh  một chút, đau cũng thêm một phần.
 
Mẫu hậu thần sắc dịu , bà vô thức  sang t.h.i t.h.ể đế vương  đất, nhẹ giọng :
 
"Con theo ."
 
Bà nắm tay , đưa  tới ngự thư phòng.
 
Trên đường, cung nữ thái giám tán loạn bỏ chạy, nghĩa quân  tiến  trong cung, cướp bóc khắp nơi.
 
Lòng  tham lam, những kẻ xưng là nghĩa quân   sớm quên  lý tưởng ban đầu.
 
Ta thuận tay g.i.ế.c vài tên, bảo hộ mẫu hậu, cùng bà tiến  ngự thư phòng.
 
Mẫu hậu mặt mày trắng bệch,   trong liền đóng cửa điện, vội vã lật tìm  án thư.
 
Rất nhanh, bà tìm  một khối ấn tín.
 
"Ngọc tỷ truyền quốc, con cầm lấy, tân quân nhập cung, bất kể là ai, con cũng  thể dùng vật  đổi lấy một mạng sống."
 
Ta há miệng định , nhưng  hiểu    thốt nên lời.
 
Ta   cho bà ,  tạo phản… chính là .
 
Nếu  , bà sẽ hận , đúng ?
 
Ngay lúc ,  cảm thấy   vô lực, một cảm giác nghẹn ngào khó diễn tả, như  thứ gì đó chẹn ngang nơi cổ.
 
Mẫu hậu tiếp tục lật tìm, cuối cùng, trong đống thư quyển, bà lấy  một bức họa.
 
Bà cẩn thận mở , trong mắt là vẻ trang trọng xen lẫn vui mừng.
 
"A Ngọc, con xem đây là ai?"
 
Ta chăm chú , thấy một bức họa sinh động như thật.
 
Là… Vệ Chiêu?
 
Không,   Vệ Chiêu!
 
Khóe mắt  trong tranh  một nốt ruồi lệ màu đỏ nhạt.
 
Khí chất trầm tĩnh mà kiêu hùng, rõ ràng chính là Ninh Tắc.
 
A Tắc, Ninh Tắc của …
 
Mẫu hậu :
 
"Hắn là tướng quân thiếu niên của Minh gia quân – Minh Tắc."
 
"A Tắc của con  chết."
 
"Hắn  trở , đến tìm con ."
 
"A Ngọc, vận may của con đến ."
 
27
 
Ta chợt hiểu  hôm đó, rõ ràng hoàng đế hận  thấu xương, tại  vẫn đồng ý để   thư khuyên hàng.
 
Thì , từ sớm ông     tạo phản là A Tắc.
 
Ông  tưởng A Tắc nhất định sẽ  lời .
 
 A Tắc vì   chết?
 
Vì    trở thành Minh Tắc?
 
Trong đầu  rối như tơ vò.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-22.html.]
Mẫu hậu đem  thứ nhét  tay , hạ giọng :
 
"A Ngọc,  , hãy  tìm !"
 
"Hắn từng nguyện c.h.ế.t vì con một , thì cũng sẽ nguyện c.h.ế.t vì con  thứ hai."
 
"Hắn xứng đáng để con gửi gắm cả đời."
 
"Đây là hưu thư con  cho Vệ Chiêu, mẫu hậu  đóng ấn ngọc, từ nay sẽ  còn ai  thể chi phối vận mệnh của con nữa."
 
"A Ngọc, con tự do !"
 
Bà đẩy  về phía cửa,  khi khép  cánh cửa,  bất chợt nắm lấy tay , trong ánh mắt  vài phần khẩn cầu.
 
"A Ngọc, nghĩa quân nhân danh con mà nổi dậy, bất kể thế nào cũng sẽ đối đãi  với con, mẫu hậu với con  chẳng còn điều gì lo lắng nữa."
 
"Mẫu hậu chỉ xin con một chuyện cuối cùng, nếu con còn dư sức, hãy giúp đỡ Duẫn Nhi  ?"
 
"Nó là do mẫu hậu cưng chiều quá mức, chẳng  bản lĩnh tự bảo vệ , chỉ  trôi theo dòng nước."
 
"Con dũng cảm hơn nó, thông minh hơn nó, mẫu hậu chỉ cầu con  cuối, con đồng ý với mẫu hậu,  ?"
 
Tâm trí đang rối loạn của  cuối cùng cũng bình tĩnh  đôi phần, chút cảm động trong lòng dần tan , chỉ còn  nỗi uất nghẹn và nặng nề  thể nguôi.
 
Khi bà ban Vệ Chiêu cho , là vì  dũng cảm,  thông minh. 
 
Vậy nên,   chịu đựng việc nhà họ Vệ suy tàn,  chấp nhận  phận vợ của tội thần ?
 
 vì cớ gì?
 
Vì  mạnh mẽ nên   chịu khổ, còn ai yếu đuối thì   hưởng phúc ư?
 
Cuối cùng,   nhịn  mà thốt lên câu hỏi mà  đây Khang Lạc từng hỏi :
 
"Nếu một ngày, con và Khang Lạc cùng rơi  cảnh khốn cùng,  chỉ  thể cứu một ,  sẽ cứu ai?"
 
Mẫu hậu lập tức cứng họng, trợn to mắt,  thể tin nổi mà  .
 
Mà lúc , chẳng hiểu ,   thấy  trong mắt  một thoáng bóng dáng của Khang Lạc.
 
"A Ngọc…" 
 
Bà liên tục lùi về phía , như thể  là yêu ma quỷ quái.
 
Đột nhiên trong lòng  sinh  một cảm giác nhẹ bẫng, như thể thoát ly khỏi tất cả,  ngoài  chuyện.
 
"Người sẽ cứu Khang Lạc, đúng ?"
 
"Không !"
 
"Thật ?"
 
Khóe môi  nhếch lên đầy giễu cợt,  bà nửa  nửa .
 
"Vậy đây là gì?"
 
Ta lấy từ trong n.g.ự.c  một tờ giấy,  đó  một ký hiệu, ký hiệu xuất hiện   thích khách năm xưa.
 
Năm đó, khi  còn ở Vân Sơ Tự,   ít   ám sát. Đa phần thích khách là do phụ hoàng sai đến, nhưng  một  ngoại lệ, hình xăm   thích khách khác hẳn.
 
Khi đó trong lòng   một nghi vấn, nhưng  dám tin.
 
Nếu   chuyện hôm nay, nghi vấn   nguyện mang theo xuống mồ.
 
 bây giờ,  thật sự    rõ.
 
Ta tự nhủ với bản :
 
“Buông tay , Triệu Tử Ngọc. Một khi buông  , thì sẽ vĩnh viễn buông xuôi   thứ.”
 
Ta cũng ôm lấy một tia hy vọng mong manh, hy vọng là   nghi oan cho mẫu hậu, rằng bà vô tội.
 
Mẫu hậu  thấy tờ giấy , dung nhan diễm lệ bỗng trở nên chua xót mỏng manh.
 
Bà lùi từng bước,  cuối cùng ngã quỵ xuống bàn, cuốn thư  bàn rơi đầy đất, phát  tiếng động lớn.
Hồng Trần Vô Định
 
Bà nước mắt lưng tròng  , môi mấp máy,  bỗng phun  một ngụm m.á.u đen.
 
Tim  siết .
 
Mẫu hậu  uống độc?
 
Ta theo bản năng định đỡ bà, nhưng  cố chấp dừng  giữa chừng.