Nàng cũng  trả lời câu hỏi của , chỉ nhẹ giọng :
 
"Triệu Tử Ngọc,  ngờ ngươi  là  đầu tiên hỏi  câu hỏi ."
 
"Tất cả   đều nghĩ  là công chúa, thì chắc chắn  sống ,   phiền não gì."
 
"Ta từng cũng nghĩ rằng,  là công chúa,  thể   gì thì ."
 
" trong loạn thế, công chúa chẳng bằng một thường dân."
 
"Nếu nghĩa quân thật sự đánh , thì   đem  tế đao đầu tiên chính là những hoàng tử công chúa như chúng ."
 
"Vũ Lăng vương phủ đành  bịt mũi mà nhận  là vì  còn là công chúa.  nay, e rằng  cũng chẳng còn là công chúa nữa."
 
"Đây  lẽ… chính là báo ứng."
 
Khang Lạc rời .
 
Ta  bóng lưng nàng, chợt cảm thấy khổ nạn quả là một thứ  .
 
Ta từng chịu đựng khổ đau suốt mười mấy năm, nên mới sớm nhận  nhân gian khắc nghiệt, mới  bản lĩnh để tự bảo vệ bản  về .
 
Còn Khang Lạc  hưởng mười mấy năm phú quý, khi bầu trời sập xuống, nàng chỉ  thể mặc  cuốn trôi.
 
Vận mệnh, thật sự  kỳ diệu.
 
Không thể tiếp nhận nó, cũng chẳng thể chối từ nó.
 
Lệnh phong tỏa của phụ hoàng dần mất hiệu lực,  khí trong cung ngày một căng thẳng.
 
Một ngày nọ, mẫu hậu bỗng gọi   chính điện.
 
Đã lâu   gặp bà, sắc mặt bà tiều tụy, cả  như  rút sạch tinh thần và khí lực.
 
Bà  , trong mắt mang theo vô vàn cảm xúc khó .
 
"Bây giờ con  thể  ."
 
Giọng bà bình thản.
 
Ta  cảm thấy một sự đứt gãy kỳ lạ, như thể… một     buông bỏ hết tất cả.
 
Ta bỗng nhiên hiểu  điều gì đó.
 
Mẫu hậu từng  tình cảm với cả  và phụ hoàng, bởi thế nên mới do dự lưỡng lự.
 
Một bên là huyết mạch  sinh, một bên là tình nghĩa phu thê.
 
Bà khó mà đưa  lựa chọn, nên mới đưa  những nước cờ mơ hồ, nỗ lực giữ một sự cân bằng.
 
 bây giờ, bà  còn gì để luyến tiếc nữa .
 
Phụ hoàng dùng cái c.h.ế.t giả của bà để lừa   về, nhưng cũng vĩnh viễn mất  tình yêu của bà.
 
Mẫu hậu  còn tình cảm để dâng hiến, giống hệt những phi tần lạnh lẽo trong hậu cung, tiều tụy nhan sắc, tóc bạc sớm mai.
 
Còn  cũng     cái giá.
 
Sự áy náy trong lòng mẫu hậu dành cho  giờ cũng  trả hết.
 
Những gì bà nợ ,  thanh toán đủ .
 
Bà sắp xếp  đưa  ,  theo một ma ma quanh co khắp hậu cung, đến một cung điện hẻo lánh tàn tạ, xoay chuyển một cơ quan, phía  bức tường lộ  một đường mật đạo.
 
Thấy  kinh ngạc, ma ma cung kính :
 
"Đây là đường mật đạo tiên hoàng để  cho hoàng hậu, chỉ  hoàng hậu . Năm xưa hoàng hậu từng dùng đường  trốn , tiếc rằng  đó  bệ hạ bắt ."
 
"Công chúa đừng trách hoàng hậu,  cũng chỉ là một nữ nhân xinh  mà thôi."
 
"Công chúa, xin  bảo trọng."
 
"……"
 
Ta nhất thời lặng lời, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
 
Thì  tiên hoàng từ sớm  chuẩn  mật đạo cho mẫu hậu,     nhận  dã tâm bất chính của    với thê tử? Hay là   sớm đoán   sẽ tạo phản?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-21.html.]
 
Những chuyện quá khứ , giờ   thể truy tìm.
 
Ta hỏi: 
 
"Nếu   , phụ hoàng sẽ đối xử với mẫu hậu thế nào?"
 
Ma ma : 
 
"Một ngày  vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa."
 
Ta trầm mặc một lúc,  nhanh  bước  mật đạo,  theo con đường phủ đầy bụi mà tiến tới.
 
Trong bóng tối, từng bước chân của  nặng nề, mà đầu óc  càng thêm rối loạn.
 
Từ lúc rời Vân Sơ Tự trở về cung, thời gian ngắn ngủi   xảy  bao nhiêu chuyện, gương mặt mẫu hậu, gương mặt A Tắc cứ  phiên hiện lên trong đầu .
 
Ta nghĩ tới lời của ma ma.
 
"Tiếc rằng… hoàng hậu  bệ hạ bắt  …"
 
"Một ngày  vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa…"
 
Ta chợt dừng bước, một luồng khí lạnh thấu xương tràn lên sống lưng.
 
Không đúng!
 
26
 
Mẫu hậu là chiến lợi phẩm của phụ hoàng.
 
Giữa họ từ  tới nay nào  thứ tình cảm "một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa", mà chỉ là kẻ chiến thắng tuyên bố chủ quyền với chiến lợi phẩm, là kẻ nắm quyền  nỡ rời tay một báu vật tuyệt sắc.
 
Ông  yêu cái vẻ  độc nhất vô nhị của bảo vật , chứ  bao giờ chịu thuận theo ý nguyện của bà.
 
Mẫu hậu nguy !
 
Ta chợt  đầu, lao ngược trở .
 
Rất nhanh,  tới  cánh cửa mật đạo.
 
Mật đạo  chỉ  thể mở từ bên ngoài.
 
Ta  sức đá liên tục, dồn hết  lực, lúc nào   nước mắt  lăn đầy mặt.
 
Cuối cùng, cánh cửa mật đạo vỡ vụn, ánh sáng tràn  như thác đổ.
 
Cùng lúc tràn  mắt , là ngọn lửa bừng bừng cháy phía xa.
 
Hướng đó… chính là Trường Ninh cung!
Hồng Trần Vô Định
 
Ta liều  chạy về Trường Ninh cung.
 
Dọc đường, vô  cung nữ, thái giám, thị vệ chen chúc tháo chạy.
 
"Nghĩa quân đánh  ! Mau chạy thôi!"
 
Tiếng hô hỗn loạn, gương mặt ai nấy đều hoảng loạn vô cùng.
 
Ta dốc hết sức lao về phía Trường Ninh cung, cung môn  mở toang,  một ai trấn giữ.
 
Ta chạy xộc , thấy phụ hoàng rút kiếm kề  cổ mẫu hậu, gương mặt giận dữ, mà mẫu hậu thì  mỉm , một nụ  thê lương mà giải thoát.
 
Phụ hoàng  thấy , trong đôi mắt oán hận bỗng bùng lên ánh sáng vui mừng.
 
Ông  rút kiếm đ.â.m về phía ,  nghiêng  tránh thoát, vòng  phía  ông, tay chặt một đòn lên cổ tay, đoạt lấy trường kiếm,  xoay  thuận tay đ.â.m thẳng  tim ông .
 
Cảm giác kiếm đ.â.m xuyên qua  thể vô cùng đặc biệt,  cùn   nhanh.
 
Máu nóng phụt , b.ắ.n đầy mặt ,  ấm  dính.
 
Ông  trợn mắt  ,  dám tin,  oán độc  hối hận.
 
"Trẫm sớm nên… g.i.ế.c ngươi…"
 
Ta ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm , m.á.u tươi b.ắ.n trào, nhuộm ướt y phục .
 
Ta lẽ  nên thấy ghê tởm, nhưng  chẳng màng để ý.