Trong bóng đêm,  lặng lẽ  theo ,  lên tiếng cản .
 
“Công chúa,  cần g.i.ế.c  ? Một khi   bắt, chúng  coi như xong đời.” – Trương ma ma lo lắng .
 
“…”
 
Ta im lặng  lâu.
 
Vệ Chiêu  đầy khuyết điểm: lông bông, vô dụng, bốc đồng, ngu ngốc.
 
Trước đây  thế nào, chỉ  một cái là rõ.
 
  hiểu vì ,   cảm thấy…   chút gì đó khác .
 
“Các ngươi cứ chuyển  ,  chờ  đến ngày mai.”
 
“Công chúa!”
 
Ta cúi mắt  đáp, thong thả gấp bức thư  đặt  hộp  đưa cho bà.
 
Trương ma ma đưa tay nhận lấy,  kìm  mà thở dài: “Nếu A Tắc còn sống thì   mấy.”
 
Tim  như  bóp nghẹn, đau nhói đến mức suýt  gượng .
 
Nếu A Tắc còn sống…
 
Ta cũng mong  mấy, nếu A Tắc còn sống…
 
Ngày hôm ,   chờ  Vệ Chiêu  về.
 
Cũng  đợi  cấm quân của phụ hoàng.
 
Chuyện     chút  Vệ Chiêu bằng con mắt khác.
 
Ta từng suy đoán  phương án  sẽ cứu , dù là dùng lời  dùng vũ lực, một  một  như , kết cục đều là thất bại.
 
Bị bắt là điều chắc chắn.
 
    thể nhẫn nhịn,  bán  . Điều , thật sự khiến  khó tin.
 
Ta  dậy,  ánh nắng chói chang ngoài trời, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng.
 
Rất nhanh  đó,    tin của Vệ Chiêu:
 
Vệ Chiêu lén  cướp ngục,  bắt tại chỗ, hiện đang  trói quỳ ở chợ bán rau chờ xử trảm.
 
Phụ hoàng cố ý để tin  lan khắp kinh thành.
 
Phụ hoàng chắc chắn rằng  yêu Vệ Chiêu, nhất định sẽ  cứu .
 
Thật nực .
 
Dựa  ?
 
Ta và nhà họ Vệ chỉ kết nối qua A Tắc.
 
A Tắc c.h.ế.t ,   cố gắng giữ  một nửa  nhà họ Vệ, cũng coi như  tình  nghĩa.
 
Phần còn , đến cả Vệ tướng cũng bỏ rơi,  càng   nghĩa vụ gánh vác.
 
Tối đó, tiểu viện  từng ở.
 
Một kẻ mặc đồ đen lặng lẽ   cửa.
 
Hắn gõ mạnh cửa vài cái, đặt một chiếc hộp xuống  rời ,   lời nào.
 
Trong hộp là gì?
 
Thật sự khiến   tò mò.
 
20
 
Ta cũng tò mò đến c.h.ế.t  .
 
Thế nhưng,   rõ sự tò mò sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo. Nếu  thật sự dám xuất hiện lấy cái hộp , nhất định sẽ  bắt sống như đòn bánh tét.
 
Ta nhẫn nhịn sự tò mò, quyết định rút khỏi Hoa Kinh  .
 
Phụ hoàng  đến bước chó cùng dứt giậu, nếu còn chần chừ, e rằng ông sẽ thật sự bất chấp tất cả, m.á.u nhuộm kinh thành.
 
Ngày hôm ,  cải trang chờ xuất thành.
 
Chỉ trong chốc lát, hơn trăm kỵ binh phóng ngựa như bay lao tới.
 
"Tránh ! Công vụ khẩn cấp, dẫm c.h.ế.t  tội!"
 
Dòng  chờ  khỏi thành đều vội vàng né sang hai bên.
 
Ta  theo hướng đoàn kỵ binh rời ,  ngờ  là hướng đến Thái miếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-16.html.]
 
Thái miếu là nơi thờ tổ tiên các đời hoàng đế Đại Chu, cũng là chỗ cử hành các nghi lễ quốc gia, cầu nguyện, tế bái.
 
Kỵ binh xuất phát, ắt hẳn  huyết quang.
 
Ở Thái miếu  xảy  chuyện gì lớn?
 
Ta hỏi Trương ma ma: "Ai đang ở Thái miếu?"
 
Trương ma ma ấp úng,  ánh mắt ép hỏi của , cuối cùng đành  : 
 
"Hoàng hậu nương nương cầu nguyện ở Thái miếu ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai."
 
Mẫu hậu…
 
Một cảm giác bất an to lớn khiến lòng  rối bời.
 
 lúc đó,   một cỗ xe ngựa  thị vệ hộ tống hướng về phía cổng thành, một  nữa  tán loạn đội ngũ chờ xuất thành.
 
Là xe ngựa của Khang Lạc.
 
"Tránh mau! Kẻ cản đường g.i.ế.c  tha!"
 
Đôi mắt Khang Lạc đỏ hoe,  màng đến lễ nghi, xốc màn xe lên mắng lớn.
 
Trong lòng  bỗng hiểu : mẫu hậu xảy  chuyện …
 
Xe ngựa của Khang Lạc vượt qua cổng thành, lao  như bay.
 
Sau hai  xô đẩy ,  dân chờ đợi bấy lâu bắt đầu kêu ca oán trách.
 
Vệ binh giữ thành lo sợ dân phẫn nộ, bèn kiểm tra sơ sài. Ta nhờ thế mà thuận lợi rời khỏi thành.
 
Ta lẫn  dòng , đầu óc  cuồng, trong lòng xoay chuyển đủ điều.
 
  vẫn   nghĩ  .
 
Một nữ nhân nơi hậu cung như mẫu hậu,  thể xảy  chuyện gì chứ?
 
Đã  nghĩ , thì   tận mắt  xem.
 
Ta  mới  động tác, Trương ma ma như  đoán  , lập tức giơ tay thô ráp kéo chặt lấy .
 
"Công... A Ngọc,  thể . Mọi  đang chờ con, sư phụ cũng đang chờ con."
 
Sư phụ...
 
Đã  lâu    gặp .
 
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương ma ma,  đầu tiên  hiểu rõ lòng .
 
Có những thứ tình cảm,  thật sự  thể dứt bỏ.
 
"Bà  là mẫu  !"
 
" bà ..."
 
"Bà  là mẫu  , bà  sẽ  hại ."
 
Ta  chắc chắn, nhưng vẫn giữ hy vọng.
 
Ta cảm thấy như đang gánh lấy một loại báo ứng luân hồi.
 
Huyết thống, thật sự là thứ khó lý giải.
 
Ngày ,  dựa  huyết mạch để tìm kiếm lợi ích từ mẫu hậu.
 
Còn giờ, cũng chính huyết mạch trói buộc bước chân .
 
Rõ ràng chỉ cần bước về phía  là biển trời rộng lớn, thế mà  vẫn   đầu  vực thẳm, dẫu cho  xác  tan xương nát thịt.
 
Ta thúc ngựa phi như bay về phía Thái miếu.
 
Trên đường , bất ngờ bắt gặp cảnh Khang Lạc  ám sát.
 
Hơn mười hắc y nhân  c.h.é.m g.i.ế.c gần hết hộ vệ phủ Vũ Lăng Vương, Khang Lạc thì bên cạnh xe ngựa  lật, hoảng loạn kêu gào  ngừng.
 
Thấy một hắc y nhân sắp vung đao bổ xuống đầu nàng,  rút kiếm g.i.ế.c sạch đám thích khách,  đó  ngựa tàn sát sạch những kẻ xung quanh Khang Lạc, túm cổ áo nàng kéo lên ngựa,  phóng  như bay.
 
Khang Lạc còn   hồn, vẫn đang gào thét chói tai.
 
Ta lạnh giọng quát: "Im miệng!"
 
Khang Lạc  đầu   , giọng đầy nghi hoặc: 
 
"Triệu Tử Ngọc?"
Hồng Trần Vô Định
 
Ta  để ý đến nàng , chỉ hỏi điều  quan tâm nhất: 
 
"Mẫu hậu ? Đã xảy  chuyện gì?"