Bà đưa mắt  quanh tiểu viện, như đang trò chuyện thường ngày, giọng  mang theo vẻ  thiết.
 
“Lần cuối cùng  rời cung, là đến Vân Sơ Tự thăm con.”
 
Tim  khẽ run, khi nào chứ,    ?
 
“Con và tiểu tử tên Ninh Tắc  chơi  ? Đáng tiếc thật.”
 
Nhắc đến Ninh Tắc, trong lòng  đau xót.
 
Thế gian  còn A Tắc nữa.
 
Cũng  còn ai nguyện che chở cho  nữa.
 
“Ta tưởng rằng gả Vệ Chiêu cho con, con sẽ hài lòng.”
 
Ánh mắt mẫu hậu bình tĩnh  , bên trong sự bình tĩnh là niềm thương xót sâu kín.
 
Suýt nữa thì    cảm động…
 
Thì  mẫu hậu cái gì cũng .
 
Vậy thì,  nhất định cũng  A Tắc c.h.ế.t như thế nào,  ?
 
“Hoàng hậu nương nương,    gì?”
 
Giọng điệu xa cách của   lẽ khiến bà tổn thương, mẫu hậu lộ  vẻ mặt đau lòng.
 
“A Ngọc…”
 
Bà chờ  hỏi bà,   cúi mắt xuống, cung kính như bất kỳ  qua đường nào khi gặp hoàng hậu.
 
Sự ôn hòa   bà dần tan , khí chất của  nắm quyền trở .
 
Bà  , bình thản :
 
"Quay về , Khang Lạc  gả ,  còn ai tranh giành với con, con  gì, đều dễ như trở bàn tay."
 
Tranh với Khang Lạc ư?
 
Ta  từng nghĩ đến.
 
Ai    giành miếng ăn trong miệng chim?
 
Thứ   từ đầu tới cuối, chỉ là  bà thừa nhận,  bà đối xử như một  con.
 
Ta   là nỗi nhục,   gánh nặng, càng   nghiệt chủng.
 
Chỉ đơn giản như  thôi!
 
Ta cũng bình thản : 
 
"Thật sự là như thế?"
 
"Bản cung  một là một."
 
"Nếu   báo thù cho phụ hoàng thì ?"
 
Vẻ kiêu ngạo của mẫu hậu thoáng chốc hóa thành sững sờ,  gương mặt tinh xảo hiện rõ sự phẫn nộ và nhục nhã sâu sắc.
 
Bàn tay bà giơ cao, nhưng   gắng nhịn mà dừng  giữa  trung.
 
Ta  bà bằng ánh mắt trong trẻo, cằm khẽ nhấc lên,  né tránh cũng  sợ hãi.
 
Nước mắt nhanh chóng dâng đầy trong mắt bà, bà giận dữ vung mạnh tay áo, trâm ngọc bay loạn xạ.
 
"Ngươi đang sỉ nhục ! Triệu Tử Ngọc, ngươi đang sỉ nhục chính  ruột của !"
 
Bà xoay  bước nhanh  ngoài, đến cửa thì bất chợt dừng .
 
"Ngươi mãi mãi cũng sẽ  hiểu ,  là nữ nhân, trời sinh  chẳng  bao nhiêu quyền lựa chọn. Có những chuyện,   ngươi và   thể quyết định."
 
"Nếu ngươi xem  là mẫu , thì ngươi vẫn là con của . Ngươi nếu  xem  là mẫu  nữa…"
 
Bà   thật sâu, khí thế lạnh lùng của một vị hoàng hậu trong khoảnh khắc  cuộn tới như vũ bão.
 
Cái   khiến    lạnh buốt, như  đông cứng .
 
Mẫu hậu của ,  thể  vững trong hậu cung với  phận tái giá, bà  bao giờ là  hiền lành.
 
"Rầm".
 
Cánh cửa đóng sầm .
 
Ta  giữa sân viện, ngẩn  hồi lâu  kịp  hồn.
 
Rất lâu , một giọng  dịu dàng vang lên phía  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-15.html.]
 
"Vào  thôi, đêm  khuya ."
Hồng Trần Vô Định
 
Là Vệ Chiêu!
 
Hắn  , ánh mắt sâu thẳm.
 
Ta  mặt , vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc  ở riêng với mẫu hậu,  thời gian , thật quý giá  bao.
 
Ta đưa tay sờ lên mặt, cảm giác yếu ớt như từng tầng từng tầng bao phủ lấy .
 
Giá như lúc nãy, bà thẳng tay tát  một cái…  lẽ còn dễ chịu hơn.
 
Ta và mẫu hậu, e rằng kiếp  khó mà thật lòng như hai  con  nữa…
 
Ta nhàn nhạt : "Thu dọn đồ đạc ."
 
"Làm gì?" Vệ Chiêu nhíu mày.
 
"Muốn sống thì  theo ."
 
"…"
 
Vệ Chiêu   thật sâu một cái, im lặng  , thật sự xoay   ngoan ngoãn thu xếp hành lý.
 
19
 
Đêm buông xuống.
 
Ta và Vệ Chiêu ẩn  trong một tiểu viện khác gần đó, lặng lẽ quan sát căn nhà cũ.
 
Thích khách   như u linh,  một tiếng động.
 
Bọn chúng    mờ mịt  , tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đành  tản .
 
Ta  thở phào nhẹ nhõm, lòng  trĩu nặng.
 
Tiểu viện ,   lén mua từ thời còn ở Vân Sơ Tự.
 
Khi ,  từng nghĩ  lẽ  sẽ   đến bước đường .
 
Không ngờ, cuối cùng vẫn bước đến .
 
Ta và Vệ Chiêu tiếp tục lẩn trốn, việc truy bắt trong thành ngày một căng thẳng.
 
Trong khi đó, bên ngoài thành, loạn quân bùng lên dữ dội như lửa cháy rừng khô.
 
Mười tám lộ phản quân nhanh chóng  hai  thu phục.
 
Một là Bạch Diện tướng quân, một là Ngọc Diện quân sư.
 
Tin đồn về hai    cấm truyền trong kinh, cấm hết   đến  khác, nhưng vẫn lan truyền khắp nơi.
 
Bạch Diện tướng quân tên là Minh Tắc, là con trai của cố Trấn Quốc tướng quân.
 
Trấn Quốc tướng quân là lương thần, là trung thần  thời của tiên hoàng.
 
Đương kim hoàng đế sát hại tiên hoàng, Trấn Quốc tướng quân cũng  tru di tam tộc,   đến cả con ch.ó giữ cửa cũng  thoát chết.
 
Hôm  m.á.u chảy từ cửa nhà tràn  tận phố.
 
Ngọc Diện quân sư tên là Lục Diệu,giương cao ngọn cờ Lộc vương phủ.
 
Người đời đều ,  khi  thái tử, tiên hoàng từng  phong  Lộc Vương.
 
Lục Diệu là một quân sư  trướng tiên hoàng, từng đắc tội nên  giáng chức  xa, ngờ   nhờ thế thoát khỏi vụ huyết án ở Hoa Kinh mười tám năm .
 
Hai đại quân , bất kể bên nào đánh đến Hoa Kinh, địa vị của  dường như đều sẽ vững chắc.
 
Với điều kiện:    phụ hoàng bắt .
 
Ta và Vệ Chiêu trốn suốt một tháng.
 
Minh Tắc và Lục Diệu đánh đến Tân Châu, cách Hoa Kinh chỉ trăm dặm.
 
Phụ hoàng cuối cùng cũng hoảng .
 
Ông đem  bộ nữ quyến nhà họ Vệ đẩy  chợ bán rau, định ba ngày  xử trảm.
 
Ba ngày.
 
Là thời hạn dành cho .
 
Nghe  tin ,  chỉ lặng im,   một lời.
 
Kỳ lạ là, Vệ Chiêu cũng im lặng,  nhắc đến một chữ.
 
Đợi đến đêm,  lặng lẽ đẩy cửa,  đầu  sân viện  cuối,     nữa.