17
 
Mọi  vội vàng đuổi theo Khang Lạc.
 
Ma ma  đầu sắc mặt âm trầm, trừng mắt  .
 
“Ngươi   gì với công chúa?”
 
Ta mỉm , “Ngươi dùng giọng điệu , là    quỳ xuống  chuyện với ngươi ?”
 
Ta  cúi .
 
Ma ma  như thấy quỷ, hoảng hốt, lập tức quỳ xuống  .
 
“Nô tỳ  dám!”
 
Trên mặt bà  lộ  vẻ nhục nhã sâu sắc, chắc là vì bản   quỳ  một thứ dân mà cảm thấy  hổ, thế nhưng  thật sự  dám  càn với .
 
Dù , huyết mạch… đúng là kỳ diệu khó lường.
 
Bà  mặt lạnh  dậy,  nhanh: 
 
“Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, nương nương bảo nô tỳ  với , mong  trông chừng cho  phu quân của . Lần  chỉ là tiểu hình cảnh cáo,  … sẽ trực tiếp xử lăng trì.”
 
Nói xong, bà  như tìm   thể diện,   tiếp: 
 
“Nhất nhật phu thê bách nhật ân,   Khang Lạc công chúa vì Vệ Chiêu mà cầu tình. Lần , sẽ  còn chuyện  thế . Khang Lạc công chúa sắp gả  Vương phủ Vũ Lăng,   đừng để tên lưu manh   quấy rầy công chúa điện hạ.”
 
Ta nhướng mày, khóe môi hiện lên một nụ  châm chọc nhàn nhạt.
 
*Nhất nhật phu thê bách nhật ân?
 
(*Thành ngữ: Một ngày  vợ chồng, trăm ngày mang ơn nghĩa)
 
Nói đùa gì thế?
 
Ân tình phu thê ư?
 
Người  nghĩa vợ chồng là Khang Lạc và Vệ Chiêu, là mẫu hậu và tiên hoàng.
 
Hồng Trần Vô Định
Chứ   là !
 
Vệ Chiêu  khiêng , bê bết, thê thảm đến mức  nỡ .
 
Ta hỏi Trương ma ma, mới  hôm đó  tới hoàng cung, quỳ hai ngày cũng  gặp  Khang Lạc, ngược  nhận  một trận đòn của thị vệ trong cung.
 
Danh hiệu “Quý công tử  nhất Hoa Kinh”, so  chẳng bằng cái tên “ gác cổng hoàng cung”.
 
Ta gọi lang trung tới khám bệnh cho .
 
Ba ngày , Vệ Chiêu tỉnh , đôi mắt từng sáng rực thần khí của , giờ    u tối.
 
“Ta…  phụ  bỏ rơi  ?”
 
Giọng  khản đặc.
 
Ta: “…”
 
Cuối cùng đầu óc  cũng sáng  một .
 
“Ngươi  sớm    đúng ?”
 
Vẻ mặt  đờ đẫn.
 
Khuôn mặt , giống như A Tắc khi hấp hối.
 
Ta  chút mềm lòng, mở cửa sổ , để mùi thuốc trong phòng bay bớt.
 
“Cứ dưỡng thương , ngươi  thể còn sống là nhờ Khang Lạc đó.”
 
Cả  Vệ Chiêu run lên,    gì.
 
“Vậy ?”
 
Một lúc ,  mới mở miệng .
 
Hắn  khỏe  một chút, liền cắm đầu  sách vở, ngày đêm  nghỉ mà .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-14.html.]
Ta thì bận túi bụi,   thời gian để để ý đến .
 
Ta  tước bỏ phong hiệu công chúa, giáng  thứ dân, trong dân gian nổi lên  ít lời bàn tán.
 
Khác với  đây,   danh tiếng   rơi lên  Vệ Chiêu và Khang Lạc.
 
Ai ai cũng  Vệ Chiêu lòng tham  đáy, mơ ước cùng lúc hai vị công chúa,  phẫn nộ thiên tử.
 
Còn Khang Lạc công chúa vì  nuông chiều từ nhỏ,  chỉ cướp phu quân của , mà còn bày chuyện thị phi, xúi phụ hoàng giáng   thứ dân.
 
Trong vô vàn lời bàn tán ngoài phố chợ, cuối cùng  cũng   một  “bạch liên hoa” yếu đuối đáng thương  vô tội.
 
Cùng lúc , tin tức Khang Lạc gả  Vương phủ Vũ Lăng truyền .
 
Ân tình và sự thương cảm…  đổ hết lên  thế tử của Vương phủ.
 
18
 
Ngày đại hôn của Khang Lạc, kinh thành náo nhiệt tưng bừng.
 
Vệ Chiêu  như chẳng  thấy gì, chỉ  bàn tay đang cầm sách là  còn lật trang nữa.
 
Ta mở cửa viện, để   rõ hơn một chút.
 
Hắn ngẩng đầu lên   một cái, lúc  mới bắt đầu chậm rãi lật sách, sắc mặt bình tĩnh như một bức họa.
 
Lễ cưới còn  kết thúc, một tin động trời  truyền  kinh thành.
 
Khắp nơi nổi loạn.
 
Loạn dân bất ngờ nổi dậy, giương cờ hiệu là "Hoàng đế g.i.ế.c  đoạt tẩu, trái nghịch thiên đạo".
 
Vài ngày , loạn dân phát triển thần tốc, tiến thẳng về phía kinh thành.
 
Trong  đó, nổi bật nhất  hai đội nghĩa quân, một đội do một vị tướng trẻ mặt trắng dẫn đầu, đội còn  là một  trung niên.
 
Phụ hoàng nổi giận, lập tức phái binh dẹp loạn.
 
Triều đình   đều hết sức căng thẳng.
 
Suy nghĩ kỹ thì, phụ hoàng trị vì mười tám năm,  tính là minh quân.
 
Ông g.i.ế.c vô  lương thần danh tướng thời tiên hoàng, lòng dân và lòng quan  oán giận từ lâu.
 
Triều đình    tài, ngay cả gian thần như Tả tướng cũng  thể thăng quan phát tài, đủ hiểu quan  bên   mục nát đến mức nào.
 
Dân gian sớm  oán khí ngút trời, chỉ đợi một cơ hội để bùng phát.
 
Lần bạo loạn  chính là cơ hội phát tiết  nhất.
 
Ta cũng  quan tâm đến chuyện , bởi vì bọn họ đang lấy danh nghĩa đòi  công đạo cho tiên hoàng.
 
Mà  chính là giọt m.á.u duy nhất còn  của tiên hoàng  thế gian .
 
Ta nôn nóng chờ tin.
 
 lúc , một đạo thánh chỉ  đưa đến tiểu viện, phụ hoàng  khôi phục phong hiệu công chúa cho .
 
Ta cầm thánh chỉ,  thái giám truyền chỉ đang hoang mang, nhàn nhạt :
 
“Làm phiền công công hồi bẩm hoàng thượng, dân nữ ngu dốt, đến giờ vẫn  nhận   sai ở ,  xứng  sắc phong công chúa. Kính xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh.”
 
“Công chúa…” Thái giám hoảng sợ.
 
Cả đời    lẽ  từng gặp ai dám từ chối thánh chỉ.
 
Ta đóng cửa , trong đầu suy tính nhanh chóng.
 
Phụ hoàng nhất định  đoán    hết  chuyện.
 
Ông  phong   công chúa, rõ ràng là để dễ kiểm soát,  thể hiện lòng nhân từ với con gái tiên hoàng,  tiện dùng   con tin khi nghĩa quân kéo đến, thậm chí lấy  để tế đao.
 
Ông  mơ  thật đấy.
 
Ánh mắt  trở nên lạnh lẽo,  quyết tâm khiến ông  khó xử.
 
Chỉ là  ngàn   ngờ , mẫu hậu  đích  đến tiểu viện.
 
Trong màn đêm, dáng  bà ung dung duyên dáng, mang theo một vẻ ung dung  còn liên quan đến vẻ cao quý trong cung,   toát lên khí chất sinh động.