Tin ,  giấu nổi phụ hoàng?
 
Ta   mẫu hậu  dùng cách gì thuyết phục ông  để giữ  mạng cho .
 
Chỉ  rằng  sống sót, nhưng lớn lên ở chùa, suốt mười tám năm chịu đựng vô   ám sát.
 
Mẫu hậu sững sờ,  ngừng lui về .
 
Khóe mắt bà lập tức đỏ hoe, nước mắt dâng đầy,   chẳng khác nào đang  một yêu ma.
 
"Trường An—"
 
Ta cũng chậm rãi lùi bước,   thêm lời nào, chỉ  rời khỏi nơi .
 
Mặt nạ   lột đến tận cùng, lột thêm nữa… thì đến cả tình  con cũng  còn.
 
"Vệ Chiêu   cần nữa. Khang Lạc thích thì ban cho nàng . Giấy hòa ly,  sẽ gửi . Chỉ mong mẫu hậu thành  cho Khang Lạc và Vệ Chiêu."
 
Ta lùi đến tận cửa,   rời   một chút do dự.
 
"Trường An—Tử Ngọc—"
 
Ta  thấy tiếng gọi của mẫu hậu, đau đớn đến xé gan xé ruột.
 
… cũng  thể chỉ là ảo giác của  thôi.
 
Vì chính  lúc , cũng đau đến tê dại, đến mức  thể mở miệng,  thể rơi lệ.
 
Về đến phủ công chúa,  run rẩy cầm bút,  một phong thư hòa ly.
 
Giao cho Trương ma ma, nhờ bà chuyển  cung.
 
Chỉ cần phụ hoàng và mẫu hậu đóng ấn, chuyện  liền trở thành sự thật,  thể  đổi.
 
Ta  bẹp xuống giường, đắp chăn thật dày,  mà vẫn thấy lạnh thấu xương.
 
Ta  bức tượng đất sét  bàn, mơ màng nghĩ.
 
Xin … A Tắc.
 
Con thuyền mang tên Vệ gia , … thật sự  cứu nổi.
 
Ta chỉ  thể cố gắng hết sức… để khiến nó chìm… chậm hơn một chút thôi.
 
15
 
Giấy hòa ly  đưa  cung, nhưng mẫu hậu giữ   phê.
 
Sau đó, với tốc độ quyết đoán đến đáng sợ, bà ban hôn Khang Lạc cho Vương phủ Vũ Lăng.
 
Vương Vũ Lăng là  theo Thái Tổ chinh chiến thiên hạ, danh xưng "thiết mạo tử vương", danh giá bậc nhất trong các thế gia.
 
Lần , Khang Lạc  quá giới hạn, mẫu hậu nổi giận thật sự.
Hồng Trần Vô Định
 
Dù nàng    lóc, náo loạn thế nào trong cung, mẫu hậu cũng  buồn để tâm.
 
Khang Lạc dọa chết, mẫu hậu liền lấy tính mạng của Vệ Chiêu  ép .
 
Khang Lạc  hiểu.
 
“Triệu Tử Ngọc  đồng ý , vì     đồng ý?”
 
“Người miệng  thương con, nhưng rõ ràng  bênh vực Triệu Tử Ngọc!”
 
Cuối cùng nàng cũng hỏi  câu .
 
Mẫu hậu thẳng tay tát nàng hai cái.
 
Những lời đồn từ trong cung bắt đầu truyền  từng chút một.
 
Ta  rõ mẫu hậu cố ý để   thấy để lấy lòng ,  đây là sự thật.
 
Dù là gì thì   bận tâm.
 
Ta còn  nhiều việc để .
 
Hoàng đế    sống, nhưng  thì   sống.
 
Một hôm, phụ hoàng truyền  nhập cung.
 
Vừa bước  Ngự Thư Phòng, một cây thước ngọc  bay thẳng tới đầu .
 
Ta nghiêng đầu né kịp.
 
Thước lớn thế  mà  ném trúng mặt, thì chắc chắn hủy dung luôn.
 
Gương mặt xinh  như , mà hỏng mất thì thật uổng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-12.html.]
Phụ hoàng giận dữ đập bàn, hét lớn:
 
“Quỳ xuống cho trẫm!”
 
Ta quỳ xuống,   quyết định  tay :
 
“Phụ hoàng, vì    hận nhi thần đến thế?”
 
“Gì cơ?”
 
Phụ hoàng   hỏi đến ngớ .
 
Xem   đời    ai dám trực tiếp hỏi ông  câu đấy.
 
Ta nhấn thêm một  nữa.
 
“Phụ hoàng,  ghét bỏ nhi thần đến mức … là vì điều gì?”
 
“Rõ ràng   sai là Khang Lạc, vì  mẫu hậu  đánh nhi thần,  cũng  đánh nhi thần?”
 
“Nếu     thấy nhi thần,  còn cho gọi nhi thần hồi kinh?”
 
“Nếu    gả Khang Lạc cho Vệ Chiêu,    rõ với nàng ? Sao để nàng  hận nhi thần cả đời?”
 
“Nhi thần… rốt cuộc   là con ruột của  ?”
 
Một  im lặng ngắn ngủi nhưng đầy  hổ bao trùm.
 
Phụ hoàng nghiến răng nghiến lợi: 
 
“Ngươi! Câm! Miệng! Cho! Trẫm!”
 
Ta  thấy trong lòng  dâng lên một niềm vui thầm kín.
 
Là cái vui khi xé rách mặt nạ của  khác, khiến họ  còn nơi để trốn.
 
Phụ hoàng rốt cuộc vẫn cần sĩ diện.
 
Ông  dám    mặt  rằng    con ông.
 
Chuyện nuôi con kẻ thù suốt mười tám năm  ,  lẽ đến một nam nhân bình thường cũng khó chấp nhận, huống chi là một hoàng đế.
 
Dù ông  từng thực sự “nuôi” , danh phận của , vẫn là công chúa của ông.
 
Ông  tranh cãi nữa, lạnh lùng ném xuống một đạo thánh chỉ: 
 
“Đi tịch thu  bộ tài sản của Vệ gia cho trẫm. Làm xong, ngươi còn là con gái của trẫm. Nếu  , ngươi chỉ là con ch.ó  vẫy đuôi cầu sống.”
 
Ta  thánh chỉ rơi xuống  chân,  buồn nhặt.
 
Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ông .
 
“Vậy thì thỉnh phụ hoàng tước bỏ phong hiệu Trường An công chúa, giáng nhi thần  thứ dân.”
 
“Ngươi tưởng trẫm  dám ?”
 
Ta  đáp.
 
Ta   ông  dám  .
 
Đầu óc của ông  vốn  giống  thường.
 
Không thế thì  ông   thể g.i.ế.c  đoạt tẩu, nuôi con kẻ thù, và trong một  hạ bệ hai vị thừa tướng?
 
Ta rời khỏi Ngự Thư Phòng, trong lòng thấy nhẹ nhõm kỳ lạ.
 
Không cần diễn trò với phụ hoàng mẫu hậu,  cần gánh nỗi oan  họ,  cần đeo  lưng gánh nặng mang tên Vệ Chiêu.
 
Thật sự là sảng khoái đến cực điểm.
 
Một cuộc đời tự do như thế thì việc  còn  công chúa  , còn quan trọng gì nữa ?
 
16
 
Phụ hoàng hạ một đạo thánh chỉ, giáng   thứ dân.
 
Phủ công chúa  thể ở nữa,  đành bỏ tiền mua một căn nhà nhỏ, tự  sinh sống.
 
Còn Vệ gia,  phụ hoàng  tay mạnh mẽ mà tịch thu  bộ tài sản.
 
Trước khi lệnh tịch biên  thực thi, Vệ tướng  bỏ trốn, lực lượng chủ chốt của Vệ gia lặng lẽ biến mất.
 
Chỉ còn  nữ nhân, trẻ con,  già,  bắt  đại lao.
 
Vệ Chiêu   đưa trở về bên .
 
Hắn  , ánh mắt ngập tràn hận ý, như  thiêu cháy  thứ.
 
“Triệu Tử Ngọc, ngươi thật độc ác!”