Ánh mắt tất cả  nhà họ Vệ đều đổ dồn  .
 
Họ bắt đầu cầu xin tha mạng.
 
   tư cách gì để tha cho họ?
 
Rời khỏi Vệ phủ,  trở về cung báo .
 
Phụ hoàng  gặp , chỉ sai đại thái giám truyền  một câu:
 
“Khang Lạc công chúa là trăng sáng giữa trời. Đom đóm   thể tranh sáng? Kẻ tự lượng  đúng, tất sẽ tự diệt. Mong công chúa… khắc cốt ghi tâm.”
 
Ta mỉm  nhận lệnh. 
 
Quay đầu  lên trời cao, ánh trăng thanh tịnh rọi sáng lòng .
 
Trăng thì  chứ? 
 
Cũng chỉ là mượn ánh sáng từ mặt trời.
 
Nếu như thế gian   còn mặt trời nữa thì trăng còn chiếu  ?
 
Đom đóm dù nhỏ, nhưng ánh sáng  là của chính .
 
Phụ hoàng   thể gây dựng nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng,  thì  — Triệu Tử Ngọc — cũng chẳng kém gì ai!
 
Về đến phủ công chúa, Vệ Chiêu  sớm  đợi sẵn với một bộ dạng giận dữ bừng bừng.
 
“Triệu Tử Ngọc, ngươi thật độc ác! Miệng thì luôn miệng   cao thượng thanh khiết,  mà   mật báo với phụ hoàng, hại hai vị ca ca của  mất chức! Ngươi tưởng    thể khiến  khuất phục ? Ngươi  mơ !”
 
Ta  . 
 
Chỉ thấy buồn  đến cực điểm.
 
Tên    chuyện gì cũng  lôi  tình cảm yêu đương mới hiểu  ?
 
Đầu óc  là yêu với đương, đáng  đánh thật!
 
Ta vươn tay nắm lấy cổ , tiếng mắng mỏ lập tức nghẹn  trong cổ họng. 
 
Cả thế gian liền yên tĩnh .
 
Ta lạnh lùng :
 
“Xem  ngươi quên lời  từng  . Chỉ cần ngoan ngoãn  cái gối thêu hoa của ,  sẽ đảm bảo ngươi sống yên ,  mất trinh tiết. Còn nếu …  cũng chẳng ngại ban thưởng ngươi  ngoài.”
 
“Nghe  Tả tướng  chỉ  Hồng Ngọc Lâu, mà còn  Kim Phong Quán, nơi chuyên nuôi trai hầu. Ngươi mà tới đó, đảm bảo đắt khách.”
 
Vệ Chiêu  dọa sợ thật .
 
Ánh mắt  ngập tràn phẫn hận và nhục nhã sâu sắc.
 
Hắn  , như  dùng ánh mắt xẻ  thành từng mảnh:
 
“Triệu Tử Ngọc, ngươi đúng là ác quỷ!”
 
Ta bật ,  đến mức  thể kiềm chế.
 
Chậm rãi buông tay, trong lòng cũng  thể  là  thất vọng.
 
Gương mặt  giống A Tắc như đúc, nhưng đầu óc  một trời một vực.
Hồng Trần Vô Định
 
A Tắc từng  thể từ một sự kiện nhỏ mà suy   cục.
 
Còn Vệ Chiêu thì ? Sự thật bày ngay  mắt cũng  chịu động não.
 
Ta thở dài: 
 
“Vệ Chiêu, Vệ gia nuôi ngươi ngần  năm, ngươi học  gì ngoài  thơ, thở than, ngủ đông  tuyết? Chuyện quốc gia đại sự, trị quốc an dân, trong mắt ngươi chỉ là thứ phàm tục đáng chán? Ngươi tưởng cái kiểu vì yêu mà sống, vì yêu mà c.h.ế.t là ngầu lắm ?”
 
“Nếu thật sự như , thì ngươi yên tâm,  nhất định sẽ thả ngươi . Bởi vì ngươi  xứng với !”
 
Ta xoay , sải bước rời .
 
Vừa   lạnh giọng căn dặn Trương ma ma:
 
“Từ hôm nay trở , phò mã    thế nào tùy ý,   tùy tiện,  cần bẩm báo. Chỉ cần   chết, thì  tính là việc lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-10.html.]
 
“Vâng!” Trương ma ma đáp lời.
 
Ta  thèm liếc mắt  Vệ Chiêu, như thể  chỉ là một cái xác  hồn.
 
13
 
Chuyện xảy  ở nhà Vệ tướng khiến triều đình rúng động.
 
Lời đồn râm ran khắp nơi rằng Vệ tướng sắp bước theo vết xe đổ của Tả tướng.
 
Người trong triều bàng hoàng bất an, đến cả chuyện phụ hoàng năm xưa đăng cơ đồ sát triều thần cũng  đào bới .
 
Phụ hoàng nổi trận lôi đình.
 
Mà đúng lúc đó, Tả tướng    ám sát ngay trong nhà.
 
Tin đồn bùng nổ, ai ai cũng  là phụ hoàng hạ sát.
 
Dù  trăm cái miệng cũng  biện giải nổi.
 
Để trấn an lòng dân, phụ hoàng buộc  phục chức  cho đại ca và nhị ca của Vệ Chiêu.
 
Vệ tướng thì vội vã xưng là “hổ thẹn vô cùng, dạy con  nghiêm”,  hai  con  xứng giữ chức vụ tại kinh,  chủ động xin chuyển   quan ngoài địa phương.
 
Phụ hoàng dẫu thừa  ông  là đang bảo vệ  nhà, nhưng vì đại cục  định, cũng miễn cưỡng đồng ý.
 
Vệ gia  thoát hiểm  nữa.
 
Ta cẩn thận lau sạch con d.a.o trong tay, cất  , thở phào nhẹ nhõm.
 
Tả tướng đáng chết. Một kẻ  quan mà dựa  buôn bán  xác, cả nam lẫn nữ, thật là ghê tởm đến tận xương.
 
Chết , thật quá !
 
Ta vẫn như thường lệ, mỗi tháng  cung là một  vấn an mẫu hậu.
 
Bà  khi gặp,  khi .
 
Lúc gọi , từ “A Ngọc”, “Tử Ngọc”  thành “Trường An công chúa”.
 
Một khi mặt nạ  vạch trần, cũng chẳng cần  đeo   gì.
 
Nghe  mẫu hậu  chọn  bốn ứng cử viên  phò mã cho Khang Lạc,  là dòng dõi đế vương hoặc thế gia vọng tộc,   là vương gia đời đời kế tục,   là thế tử  thể giáng tước.
 
Mẫu hậu quả thật coi trọng hai chữ “bình an” hơn tất thảy.
 
Bà  kỳ vọng Khang Lạc  lẫy lừng xuất chúng, mà chỉ cần nàng ăn no mặc ấm, sống yên  đến già.
 
Khang Lạc  tin, kích động dữ dội,  lóc ầm ĩ một hồi.
 
Cuối cùng cũng chỉ  mẫu hậu mắng một trận, nhưng  ai bỏ rơi nàng.
 
Ta ghen tỵ với cái   của Khang Lạc, nhưng cũng ,  vốn thiếu duyên phận với cha ,  đố kỵ cũng chẳng đổi  gì.
 
Vậy nên,  chăm lo chuyện của .
 
Ta và Vệ tướng kết thành đồng minh.
 
Ta bảo vệ Vệ gia, Vệ tướng cũng ngầm giúp  xử lý một  việc.
 
Một ngày mưa to gió lớn, Trương ma ma vội vàng chạy tới, nét mặt đầy lo lắng.
 
“Có  mang tín vật tới,  phò mã ngã xuống vực, xin công chúa lập tức  cứu.”
 
Bà đưa  một miếng ngọc bội dính máu, đúng thật là của Vệ Chiêu.
 
“Người đưa tin ?”
 
“Biến mất .”
 
 lúc ,  trong cung tới,  phụ hoàng truyền  lập tức  điện gặp mặt.
 
Một bên là phụ hoàng, một bên là Vệ Chiêu.
 
Khóe mắt  giật giật, đầu đau như búa bổ.
 
Chuyện …   chọn thế nào?