Thì  mẫu hậu  âm thầm đưa ám vệ của  cho Triệu Đoan Hoa và Lý Thừa Ân.
 
Mà , nữ nhi ruột của bà, ngay cả một  cũng  .
 
Lòng  lạnh như tro, buông tay nàng ,   bước nhanh khỏi đó.
 
Tại cửa cung,   đợi mãi đến rạng sáng mới   khỏi cung.
 
Ngoài cung, Lục Ngạc đang lo lắng  đợi. Vừa thấy , nàng lập tức lao tới ôm chầm lấy .
 
Ta ôm nàng,  kìm , khẽ hỏi:
 
“Lục Ngạc,  thật sự là con ruột của mẫu hậu ?”
 
Lục Ngạc nhẹ vỗ về lưng , dịu giọng:
 
“Điện hạ là con ruột của . Người là công chúa của Đại Ninh, là công chúa duy nhất.”
 
Phải  …?
 
Ta  tin.
 
“Vậy vì  bọn họ  ám vệ, còn  thì ?”
 
Lục Ngạc nghẹn lời.
 
“Công chúa là   nhất. Người  bọn nô tỳ,  chúng thần…”
 
Tạ Vô Dạng bỗng nhiên quỳ một gối xuống  mặt .
 
“Điện hạ, từ hôm nay trở , thuộc hạ chính là ám vệ của .”
 
12
 
Tạ Vô Dạng thật sự trở thành ám vệ của .
 
Ngoại trừ lúc  gọi    thuốc, những khi khác,  như cái bóng,  thể cảm nhận  sự hiện diện nhưng   thấy   ở .
 
Ta từng hỏi :
 
“Tại   chắn  mặt ?”
 
Đôi mắt  trong suốt, mang theo sự chân thành đến từ bản năng.
 
“Vì đó là việc thị vệ  .”
 
Câu trả lời ,   quá hài lòng.
 
Không rõ tại    hài lòng, nhưng chỉ cảm thấy là  đủ.
 
“Nếu ngươi là thị vệ của Triệu Đoan Hoa, cũng sẽ bảo vệ nàng  ?”
 
Hắn cau mày:
 
“Ta chỉ  thị vệ của điện hạ.”
 
“Vì ?”
 
“Không  vì . Ta chỉ là thị vệ của điện hạ.”
 
Hắn  chắc nịch,  do dự chút nào.
 
Ta bỗng  một chút vui mừng thầm kín,  lẽ là cảm giác… cuối cùng     thứ mà Triệu Đoan Hoa  từng .
 
Mẫu hậu vì  lấy  thể diện cho Triệu Đoan Hoa, liền thỉnh phụ hoàng phong nàng   công chúa.
 
 phụ hoàng mãi vẫn  hạ chỉ.
 
Tuy , tin đồn  truyền  ngoài cung.
 
Lục Ngạc giận đến nghiến răng, mà cũng chỉ đành giậm chân tức giận:
 
“Giả thì vẫn là giả,  tô vẽ thế nào cũng  thể so với phượng hoàng chân chính !”
 
Đêm ,   ngủ , cứ lặng lẽ   trong sân.
 
Tạ Vô Dạng âm thầm theo , lén lút giẫm lên cái bóng của .
 
Hắn tưởng   .
 
Ta bỗng nổi hứng, xoay  vòng  , bước lên cái bóng của :
 
“Bị  giẫm ,   nhúc nhích.”
 
Quả nhiên,   yên như tượng.
Hồng Trần Vô Định
 
Ta  khẽ, bước .
 
Hắn vẫn  theo.
 
Ta  đầu  , thấy  cũng đang :
 
“Điện hạ,  vẫn  giải trói cho bóng của  .”
 
Ngốc thâth!
 
Ta  nhịn  bật  ha ha.
 
Hắn cũng  theo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-7.html.]
Khoảnh khắc ,  bỗng hiểu  một điều.
 
Ta   để Triệu Đoan Hoa  như ý, nàng  đắc ý quá lâu , cũng nên nếm thử mùi vị tổn thương. Không thể chỉ  một   ôm lấy bi thương.
 
Hôm ,  dậy từ sáng sớm, tới chùa Vạn An xin một phần cơm chay, thúc ngựa trở về kịp  giờ trưa, đích  mang  cung.
 
Cổng cung, thị vệ ngăn  .
 
Ta lập tức hiểu  đây là ý của mẫu hậu.
 
Vậy nên,  chuyển sang  đợi ở lối   triều của các đại thần.
 
Từ sáng đến tối.
 
Ngày nào cũng ,  đến chùa xin cơm chay,  đến cổng triều đợi phụ hoàng.
 
Cuối cùng, đến ngày thứ ba   gặp  phụ hoàng.
 
Ánh mắt  sâu lắng,  mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng chán chường.
 
“Ngươi  gì?”
 
Ta mở miệng,   vài lời nịnh nọt lấy lòng.
 
Muốn   thấy   quỳ dập đầu từng bước lên núi chỉ để cầu Phật phù hộ.
 
Muốn   may mắn hơn họ, vì   chỉ cầu Phật mà còn  thể cầu phụ hoàng.
 
Ta còn   dạo gần đây  sống   vui, trong tim như  một cái lỗ, ngày một rách rộng, đau âm ỉ  thôi.
 
  chẳng thể  nên lời.
 
Chỉ thấy nước mắt rưng rưng.
 
Cuối cùng  cúi đầu, quỳ rạp xuống đất, giọng khẽ khàng:
 
“Nữ nhi chỉ mong phụ hoàng  thể thiên vị nữ nhi nhiều hơn một chút… Nữ nhi… chỉ còn phụ hoàng là   duy nhất.”
 
Trán chạm nền đất lạnh lẽo, tim  run lên từng đợt, tự hỏi     tức giận .
 
  chỉ im lặng.
 
Hồi lâu , mới chậm rãi : “Trẫm  .”
 
Rời khỏi hoàng cung,  cũng     thành công  .
 
Ta  đầu ngoảnh   cung điện mái ngói vàng son cao vút, cảm nhận sự cao vợi  thể lay động nổi của nó.
 
Thời gian lặng lẽ trôi.
 
Chiếu thư sắc phong Triệu Đoan Hoa  công chúa vẫn   ban .
 
Lòng  dần buông lỏng, thậm chí thấp thoáng dâng lên một suy nghĩ đầy hy vọng, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự thiên vị ?
 
Lúc , phụ hoàng  đang bận rộn chuyện khác.
 
Năm nay mưa nhiều, phía Nam lũ lụt, phía Bắc đang  vụ thu hoạch thì trời  dầm dề mưa  dứt.
 
Ta cũng buồn lo, nên cũng giảm bớt chuyện  ngoài.
 
 mỗi ngày,  bàn  đều  một nhành hoa.
 
Là Tạ Vô Dạng hái.
 
Lục Ngạc vui mừng mang hoa cắm  bình,  :
 
“Coi như còn  lương tâm,  là công chúa nhặt  về đấy.”
 
   một hôm,   mang hoa.
 
Thay  đó là   đầy thương tích, còn cố gắng giấu  cho  .
 
    thể  ? Chỉ cần đoán là   nhất định  chuyện.
 
Ta hỏi ai    thương.
 
Hắn mím môi  .
 
Ta lạnh giọng:
 
“Nói!”
 
Hắn lắc đầu:
 
“Sau …  sẽ đánh trả.”
 
Hắn hình như  thông minh hơn ,  còn là kẻ ngốc đơn thuần như  nữa.
 
Ta tức giận bỏ . Hắn  , thì  tự điều tra cũng  .
 
Người đánh là thái tử.
 
Chỉ vì  kẻ , Tạ Vô Dạng  đường nét khuôn mặt  nghiêng  giống thái tử.
 
Lúc đó, thái tử còn   vẻ độ lượng, chỉ  nhẹ cho qua.
 
  lưng  sai  mai phục Tạ Vô Dạng khi  đang  hái hoa buổi sớm, đánh cho một trận suýt chết.
 
Nếu    liều mạng trốn thoát, e là hôm đó  bỏ xác nơi rừng vắng .