Người lạnh lùng  , giữa lông mày là vẻ mỏi mệt và chán ghét  giấu .
 
“Lại  gì nữa?”
 
Lại?
 
Sự đời là thế,   sai, nhưng vì  cuốn  thị phi,  sai cũng thành  tội.
 
Ta nuốt vị đắng  lòng, nhẹ giọng : 
 
“Hôm nay nữ nhi   khác hãm hại, chỉ  đòi  một công bằng. Nữ nhi  một phủ công chúa. Xin phụ hoàng chuẩn cho nữ nhi dọn khỏi hoàng cung, từ nay trú tại phủ riêng.”
 
8
 
Ta quỳ rạp  đất, trán chạm nền đá lạnh toát. Cái lạnh  khiến đầu óc  tỉnh táo đôi phần.
 
Bởi thế, sự im lặng của phụ hoàng, trong tai   vang lên như tiếng trống giáng nặng từng hồi.
 
Hồi lâu,  mới lên tiếng:
 
“Trẫm chuẩn.”
 
Người gọi  là trẫm, chứ   phụ hoàng.
 
Ta lẽ  nên hiểu sớm hơn.
Hồng Trần Vô Định
 
Trong hoàng thất, cái gọi là cha con,  con… rốt cuộc cũng chẳng thể vượt qua đạo quân thần.
 
Ta dập đầu tạ ơn, chậm rãi lui .
 
Khi bước chân  khỏi điện, phía  truyền đến tiếng  trầm thấp của phụ hoàng:
 
“Nam Bình… đừng oán trách mẫu hậu con.”
 
Ta ngừng một chút,  đáp:
 
“Vâng!”
 
Ta dọn đến phủ công chúa, và từ đó   về nữa.
 
Không gặp, thì chẳng cần quen .
 
Không gặp, thì chẳng cần tương tư.
 
Không gặp, thì cũng chẳng sinh oán hận.
 
Chớp mắt,   mười bảy.
 
Công chúa khác mười bảy  xuất giá sinh con, còn  mười bảy  mà vẫn  định hôn sự.
 
Mẫu hậu tựa như cũng quên luôn chuyện đó,  bận rộn lo liệu lễ đính hôn cho Triệu Đoan Hoa và La Thần.
 
Hôn lễ tổ chức  linh đình,   tham dự, chỉ lặng lẽ trốn trong phủ công chúa uống rượu.
 
   cố tình  để  yên.
 
Lý Thừa Trạch dắt theo Lý Thừa Ân, La Thần, và cả Triệu Đoan Hoa đến tận cửa.
 
Bọn họ  là  mời  uống một ly.
 
Lý Thừa Trạch lạnh lùng :
 
“Từ khi ngươi dọn  phủ công chúa, tính tình càng lúc càng kỳ quặc, như sợ thiên hạ   chúng    bất hòa. Hôm nay Đoan Hoa và La Thần đính hôn,   đều tới chúc mừng, chỉ thiếu một lời từ ngươi. Nếu ngươi chịu chúc mừng nàng,  cũng lười    gì thêm. Về , La Thần chính là  phu của ngươi, hy vọng ngươi hiểu rõ  phận .”
 
Đây   tới cầu chúc.
 
Rõ ràng là đến thị uy, là  tuyên bố: từ nay chớ  mơ mộng, đừng  dây dưa với La Thần, đến là để chống lưng cho Triệu Đoan Hoa.
 
Ta  khẩy, :
 
“Cút! Thứ bản cung  vứt bỏ, ai  thì cứ việc lấy. Bớt đến đây chướng mắt !”
 
Lý Thừa Trạch nổi giận:
 
“Lại  ăn đòn ?”
 
Hắn giơ tay định đánh.
 
Một bóng  vụt đến chắn  mặt , là Tạ Vô Dạng.
 
Ta đẩy  , giận dữ rút trâm cài đầu,  hề sợ hãi, đối mặt với Lý Thừa Trạch.
 
“Đánh ! Một tên chỉ   tay với nữ tử, là thứ mềm yếu hèn nhát! Nếu ngươi dám động đến  hôm nay,  và ngươi sống c.h.ế.t  đội trời chung. Ngày mai,  sẽ lao lên Kim Loan điện, tự sát  mặt phụ hoàng, để xem ngươi còn giữ nổi cái ngôi thái tử  !”
 
“Ngươi điên ! Hoàn    lý lẽ!”
 
Phải. Ta điên .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-5.html.]
Ngay từ ngày đoạn tuyệt m.á.u mủ,   hóa điên.
 
Ta chỉ tay thẳng  mặt , phẫn nộ gào lên:
 
“Một lũ tiện nhân! Cút khỏi nơi  cho bản cung!”
 
Kim trâm trong tay lấp lánh ánh sáng chói lòa  nắng.
 
Lý Thừa Trạch tức đến run , hừ lạnh    rời .
 
Lý Thừa Ân  cam lòng, đá cho Tạ Vô Dạng một cú thật mạnh,  mới chịu bước .
 
Triệu Đoan Hoa mắt hoe đỏ:
 
“Tỷ tỷ,  thật lòng   ác ý…”
 
La Thần thở dài:
 
“Nam Bình, ngươi… thật khiến  thất vọng.”
 
“Cút!”
 
Thái dương nhức nhối, đầu ong ong.
 
Chờ bọn họ rời  ,  đích   một dòng chữ thật to:
 
【Thái tử và chó, cấm bước  phủ!】
 
“Dán lên cửa cho bản cung! Dán cho ai ai cũng thấy rõ!”
 
9
 
Hôm ,   hẳn hơn một ngàn bản giấy, sai  dán đầy bốn bức tường Đông Tây Nam Bắc của phủ công chúa. Như , cả bốn con phố xung quanh đều  thể thấy .
 
Tối đó, Lý Thừa Trạch liền  phụ hoàng quở trách một trận.
 
Phụ hoàng phạt   đến xin  ,  đích  đến phủ, từng tờ từng tờ một tháo những mảnh giấy mà   dán.
 
Lúc  gỡ,  cứ thế  theo , bước một vòng quanh phủ công chúa.
 
Đến lúc  hết một vòng,  mới nhận  phủ công chúa thực sự  lớn.
 
Khi Lý Thừa Trạch gỡ xong tờ cuối cùng,  lạnh lùng  , khóe môi nhếch lên nụ  khinh bỉ.
 
“Chúc mừng ngươi,   phụ hoàng sủng ái thêm một bậc.  nhớ cho kỹ, đừng vì  sủng mà sinh kiêu.”
 
“Ta nào dám sánh với thái tử điện hạ? Được phụ hoàng triệu kiến  tận đêm khuya,  giống , ba tháng  còn  thấy mặt phụ hoàng một .”
 
Lý Thừa Trạch hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời .
 
Ta thoải mái  về phủ, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy   theo .
 
Ta nhàn nhạt : 
 
“Ra đây !”
 
Quả thật   từ trong bụi cỏ lăn , lăn đúng nghĩa,  lăn  trườn, cuối cùng quỳ rạp  chân ,  một tiếng động.
 
???
 
Ta  :
 
“Ngươi  cái gì ?”
 
Tạ Vô Dạng ngẫm nghĩ  :
 
“Thuộc hạ chỉ  lăn kiểu ,   kiểu nào khác.”
 
Ta: …
 
Lục Ngạc nhịn   bật .
 
Nàng ghé tai  thì thầm: 
 
“Công chúa, Tạ Vô Dạng  thương  đầu, giờ ngoài tên   thì chẳng nhớ gì cả. Trí nhớ rối loạn, ai  gì cũng tin. Thống lĩnh thị vệ thấy  dáng dấp đoan chính,  vài đường quyền cước, nên giữ  trong phủ  thị vệ.”
 
Ta im lặng. Thì  là kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc    tuấn tú.
 
“Ngày hôm nay, Lý Thừa Ân đá ngươi một cước, đau ?”
 
“Đau,  bầm .”
 
Nói xong,  liền vén áo cởi thắt lưng, động tác cực kỳ nhanh gọn.
 
Thân thể trắng như tuyết lồ lộ ngay  mắt.
 
Ta giật : 
 
“To gan! Cút ngay cho !”