Ta lạnh lùng : 
 
“Nàng ,  xứng để  xin . Còn các ngươi,  xứng    của .”
 
“Bắt đầu từ hôm nay,  đoạn tuyệt với các ngươi!”
 
“Lý Thừa Trạch,    ca ca như ngươi. Hy vọng     cướp mất ngôi vị Thái tử của ngươi, khi  ngươi cũng  thể đại độ hiền hậu như hôm nay, dâng tay nhường ngôi.”
 
“Đến lúc đó,  sẽ ấn đầu ngươi xuống, bắt ngươi xin   , thừa nhận bản  bất tài vô năng, chiếm giữ ngôi vị Thái tử bao năm chẳng qua là một trò hề. Mong khi  ngươi cũng  thể bình thản khoan dung, lòng  oán hận.”
 
Lý Thừa Trạch  hình run lên, lùi về  một bước.
 
Ta  lưng bỏ .
 
Máu dần nguội lạnh.
 
Ngọn lửa trong lòng cũng lụi dần thành tro tàn.
 
Chỉ còn  sự bi thương vô tận, sự ngột ngạt và uất ức từng chút len lỏi, dần dần lớn lên, như ngọn thủy triều  thể kìm hãm.
 
Lý Thừa Ân đuổi theo, túm lấy tay :
 
“Tỷ phát điên cái gì?! Mau xin  ca ca và tỷ tỷ!”
 
Ta hất tay  , lạnh lùng :
 
“Lý Thừa Ân, lúc nhỏ là  dạy ngươi tập , cái ‘cửu liên ’ đầu tiên cũng là  dạy ngươi tháo, chữ đầu tiên ngươi học cũng là  dạy. Ngươi   xong bài, là  gấp gáp chép giúp. Ta từng  sai điều gì, để ngươi  hận  như ?”
 
“Ta…   hận tỷ, rõ ràng là tỷ sai , tỷ  nên đánh …”
 
Hắn còn đang chối cãi.
 
“Chát!”
 
Ta vung tay, tát cho  một cái.
 
“Ta đánh  đấy, thì ?!”
 
Hắn ôm mặt, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên sự hận thù.
 
[“Ta chính là  thích ngươi! Ngươi tưởng ngươi    quý ? Khi ngươi  đời, mẫu hậu suýt nữa mất  ngôi vị, còn suýt nữa khó sinh mà chết!”
 
“Cái cửu liên  đó,  giải  , ngươi giải  nhưng  mất mặt  là !”
 
“Ngươi chép bài giúp , chữ  Thái phó nhận , cuối cùng   đánh vẫn là !”
 
“Ta nhờ ngươi  gì, ngươi cũng , sai thì  chịu,    gì từ đó?! Vậy  dựa   mà  thích ngươi? Chỉ vì ngươi là tỷ tỷ  ?”]
 
7
 
Ta  còn gì để  nữa.
 
Đây mới chính là Lý Thừa Ân thật sự, chỉ vì   thể chiều theo ý   điều,  liền oán hận , chẳng  lý lẽ, chẳng  chân tình.
 
Ta cố nuốt xuống nước mắt đang trào dâng nơi đáy lòng.
 
Ta  thể ,  thể để những kẻ ghét  thấy   yếu đuối.
 
Ta nghẹn ngào, từng chữ từng lời, lạnh lùng :
 
“Vậy thì . Từ nay về , ngươi   tỷ tỷ,  cũng    . Chúng  xa lạ như  dưng, chẳng còn liên can.”
 
Ta lập tức  ,  xoay lưng , nước mắt  lặng lẽ tuôn rơi.
 
Hắn lớn tiếng gào lên  lưng :
 
“Ta  tỷ tỷ! Tỷ tỷ của  là Triệu Đoan Hoa,   ngươi, Lý Nam Bình!”
 
Về , quả thực chúng   thành  dưng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-4.html.]
Trong yến tiệc nơi cung đình,   còn   bên cạnh mẫu hậu, chỗ đó   Triệu Đoan Hoa  thế.
 
Nàng   uyển chuyển,  nũng với mẫu hậu,  mật với Lý Thừa Trạch, trò chuyện vui vẻ cùng Lý Thừa Ân.
 
Trước mặt ai nàng cũng ứng đối khéo léo, bốn phía đều thuận lòng.
 
Chỗ đó đầy tiếng , thu hút hết  ánh mắt.
 
Mọi   nàng,  đó  sang  … khoé miệng là nụ  hàm ý sâu xa.
 
Ta coi như  thấy,  , chỉ lặng lẽ nâng chén rượu uống từng ngụm một.
 
Dưới ánh mắt âm trầm của mẫu hậu,  đầu tiên trong đời  uống say.
 
Hồng Trần Vô Định
Lần đầu tiên,   giữ quy củ.
 
 cảm giác  giữ quy củ , thật là sảng khoái.
 
Sau đó,  cưỡi ngựa rời cung, phi nhanh nơi ngoại ô.
 
Cũng là  đầu tiên trong đời,  buông thả như thế,  thấy thật thỏa thích.
 
Ta  còn để mẫu hậu, Lý Thừa Trạch, Lý Thừa Ân, La Thần  Triệu Đoan Hoa  trong lòng nữa, thì họ cũng chẳng còn   đau  nữa.
 
Chỉ là nỗi cô đơn và hiu quạnh vẫn luôn lặng lẽ bám lấy.
 
Không  ,  bạn bè, như một cô hồn lang thang nơi nhân thế.
 
Giữa nhân gian đông đúc nhộn nhịp,  vẫn lẻ loi bóng hình.
 
Vì thế, khi  gặp Tạ Vô Dạng   đầy m.á.u bên đường,  chỉ do dự một chút,  liền kéo  lên ngựa.
 
Ta đưa  đến ngoài cung, giao cho  chăm sóc.
 
Lục Ngạc thỉnh thoảng sẽ kể   chuyện của Tạ Vô Dạng, nhưng thấy   để tâm, nàng cũng dần im lặng.
 
Sau đó, đến ngày sinh thần của phụ hoàng.
 
Lễ vật  chuẩn   cánh mà bay, còn lễ vật Triệu Đoan Hoa dâng lên  chính là món  tự tay chuẩn .
 
Hôm , ai cũng nghĩ  sẽ vì thể diện mà nhịn nhục nuốt xuống uất ức.
 
   rút trâm kề cổ, buộc phụ hoàng  đích  điều tra, rốt cuộc quà của  vì   rơi  tay Triệu Đoan Hoa.
 
Triệu Đoan Hoa  đến chân mềm,   vững.
 
Lý Thừa Ân chủ động bước ,  rằng   vỡ quà của nàng , hứa sẽ đền bù một món khác, nên mới “tiện tay” lấy của .
 
Hắn  mặt đáng thương, nghẹn ngào :
 
“Con   nghĩ nhiều, chỉ là thấy Nam Bình tỷ tỷ  nhiều bảo vật, tiện tay lấy một món thôi…”
 
Phụ hoàng nổi giận.
 
Người nghiêm khắc trách phạt Lý Thừa Ân,  những bắt  cúi đầu xin  , còn đích  đánh  mười trượng.
 
Lý Thừa Ân gào  thảm thiết, ánh mắt   căm hận, như thể  là quỷ dữ.
 
Về đến hậu cung, mẫu hậu giáng cho  một bạt tai.
 
“Ngươi hài lòng ? Huynh  tỷ  vốn là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Giờ thì  , để  cung xem   trò !”
 
Ta ôm má, lòng  nguội lạnh.
 
Rõ ràng trong lòng đau như xé,  mà  ép bản   một giọt lệ cũng  rơi.
 
Ta khẽ nhếch môi,  lạnh:
 
“Các  là các . Ta là . Từ lâu   còn vinh nhục cùng  nữa.”
 
Ta xông  tẩm điện của phụ hoàng, quỳ xuống đất.