Cung nhân thích .
 
Thế nhưng cha  ,   , và cả vị hôn phu , hình như chẳng ai ưa  cả.
 
Cuối cùng,  vẫn quyết định  chép Hoa Nghiêm Kinh.
 
Toàn văn Hoa Nghiêm Kinh gần tám mươi vạn chữ.
 
Ban đầu  chép  quen, thường xuyên  sai, đành    từng trang từng nét.
 
Lục Ngạc sốt ruột  , xót xa vì  cứ chép  chép  đến tay run rẩy, giọng lạc cả  mà khuyên:
 
“Điện hạ,   tĩnh tâm, tâm an thì chữ mới ,  nhất định đừng cuống.”
 
Phải .
 
Ta  thể cuống.
 
Dù cho Triệu Đoan Hoa  khéo léo lấy lòng đến .
 
Mẫu hậu chung quy vẫn là mẫu  ruột thịt của . Người sẽ  vì một  ngoài mà bỏ rơi nữ nhi của .
 
Chỉ cần  chép kinh thật , chứng tỏ lòng hiếu thuận, mẫu hậu nhất định sẽ   lưng với .
 
Ta tĩnh tâm , quả nhiên từng trang   ngày một  hơn.
 
“Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai. (Một đóa hoa là một thế giới, một lá là một đức Phật Như Lai.)
 
Muốn thành long tượng giữa chư Phật,  hết hãy  trâu ngựa cho chúng sinh.
 
Chẳng cầu an lạc cho bản , chỉ nguyện chúng sinh thoát khổ.”
 
Ba tháng ròng,  chỉ chép kinh.
 
Đến khi bản kinh  thành,  cẩn thận nhờ  đóng thành sách, bìa lụa  đẽ.
 
Ta ôm lấy sách, mang đến dâng cho mẫu hậu, trong lòng mang theo hy vọng lấy lòng.
 
Mẫu hậu chịu gặp  .
 
Người lật giở từng trang sách, lông mày dần giãn .
 
“Không tệ. Cuối cùng con cũng hiểu chuyện .”
 
Niềm vui từ từ lan khắp đáy lòng .
 
Ba tháng khổ sở  rốt cuộc cũng đáng giá.
 
Ta trò chuyện với mẫu hậu đôi câu như thường nhật.
 
Cho đến khi Triệu Đoan Hoa như chim nhỏ tìm tổ, nhào thẳng  lòng .
 
“Di mẫu! Người đoán xem hôm nay La Thần ca ca dẫn con  ? Huynh  đưa con đến gặp mẫu  và     đó. Các nàng  quý con, còn  mong sớm ngày con gả… Ủa? Tỷ tỷ,  tỷ cũng ở đây?”
 
Cung điện của mẫu hậu , tại     thể ở đây?
 
Hay là trong lòng nàng, mẫu hậu  sớm là mẫu  ruột của nàng ?
 
Còn nữa, nàng   gì?
 
Gả? Gả cho ai?
 
Vô  nghi vấn ùn ùn kéo đến, chen chúc nghẹn  nơi cổ họng, khiến   thốt  nổi một lời.
 
Hồi lâu,  mới gắng ép cơn giận mà cất tiếng:
 
“Thưa mẫu hậu, lời nàng    là  ý gì? La Thần và Đoan Hoa, hai  họ  tình ý với ,  định tác thành cho họ? Vậy còn con thì ?  Con tính là gì trong chuyện ?”
 
Cuối cùng  cũng  nhịn nổi nữa, run giọng hỏi  điều giấu trong lòng.
Hồng Trần Vô Định
 
“Nam Bình, con là trưởng công chúa, hôn sự dễ tìm. Thiên hạ   bao nhiêu nam nhi để con chọn. Con  ai, mẫu hậu sẽ chọn   cho con.  Đoan Hoa thì chỉ   La Thần.”
 
“Mẫu hậu,  đang  gì ? Con và La Thần từ nhỏ  đính hôn, cùng  lớn lên, mười lăm năm tình nghĩa chẳng bằng hai năm họ quen ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-3.html.]
“Nếu ,  nhà họ La  tới xin chọn ngày? Con còn   rõ ?”
 
Lời như sét đánh ngang tai.
 
Phải !
 
Nếu La Thần thực sự  ý, thì khi  tròn mười sáu tuổi,  lẽ   nên để mẫu   đến xin ngày cưới,  đúng thủ tục.
 
  chẳng  gì cả.
 
Mẫu hậu  tiếp:
 
“La gia  chủ động đến cầu hôn Đoan Hoa,   đồng ý . Chuyện  đến đây là xong. Đoan Hoa, đừng  loạn nữa.”
 
Người  dậy, sơ ý khiến Hoa Nghiêm Kinh  đùi rơi xuống đất, bìa  rách.
 
Mẫu hậu cau mày.
 
Cung nữ lớn tuổi định nhặt lên.
 
Ta giành  một bước, nhặt lấy quyển kinh.
 
Rồi mạnh tay ném thẳng  ngoài.
 
6
 
Chiếc bình sứ vỡ tan tành, phát  một tiếng “xoảng” chấn động cả gian điện.
 
Mẫu hậu tức giận đến tím mặt:
 
“Nam Bình! Con còn  lễ giáo là gì ?!”
 
“Chính vì con giữ lễ giáo quá mức, mới rơi  kết cục hôm nay. Mẫu hậu, từ ngày mai, những quy củ của , con  giữ nữa!”
 
Ta giận dữ   bỏ , phía  truyền đến tiếng gầm giận dữ của mẫu hậu: 
 
“Nghiệt chướng! Đứng  cho !”
 
Ta   đầu, thần trí mơ hồ, bước chân loạng choạng, như chỉ cần một cơn gió cũng  thể ngã quỵ.
 
“Di mẫu, để con  khuyên tỷ . Người đừng tức giận quá, kẻo hại đến  thể.”
 
Phía  là tiếng Triệu Đoan Hoa đuổi theo, nàng cao giọng:
 
“Nam Bình tỷ tỷ, tỷ chờ  với. Muội thật sự  cố ý,  và La Thần ca ca cũng  ngờ  chuyện thành  thế .  chuyện tình cảm,   thể nhường nhịn ? Dù hôm nay  nhường bước, tỷ và La Thần ca ca  thật sự nắm tay  đến đầu bạc răng long ?”
 
Ta nhịn  nổi nữa, “Chát!” – một bạt tai vang dội rơi lên mặt nàng.
 
Nàng ôm mặt, ngỡ ngàng  ,  nhanh chóng mắt đỏ hoe, lệ rơi như ngọc.
 
“Tỷ… tỷ tỷ…”
 
“Đừng gọi  là tỷ tỷ! Ta  thấy là thấy buồn nôn!”
 
“Lý Nam Bình! Ngươi đừng  mà quá đáng!”
 
“Chát!”–  một bạt tai,   giáng thẳng lên mặt .
 
Ta loạng choạng lùi một bước, cố gắng chống đỡ cơn choáng váng,  mới  rõ  đánh  là Thái tử Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân.
 
Có lẽ ánh mắt  chứa quá nhiều oán hận, đến mức Lý Thừa Trạch khựng  trong chốc lát.
 
  nhanh,   khoác lên  dáng vẻ   trưởng, bắt đầu lên giọng dạy dỗ : 
 
“Ngươi   thất vọng quá mức! Sao  thể đối xử với Đoan Hoa như ? Mau xin  nàng !”
 
Ta phun  một ngụm máu.
 
Răng  vỡ. Trong miệng  là vị m.á.u tanh.
 
Nỗi đau nơi  thể,  át  cơn điên cuồng nơi đáy lòng.
 
Ta quét mắt  qua từng  – Lý Thừa Trạch, Lý Thừa Ân… từng là   ruột thịt của . Triệu Đoan Hoa, từng là   hết lòng thương xót.
 
Mà giờ đây, trong mắt  chẳng còn ai là   nữa.