La Thần dường như chợt nghĩ  điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, mắt mở lớn đầy khiếp đảm.
 
Hắn  mở miệng cầu xin.
 
 thị vệ của  rút kiếm, cắm thẳng  miệng , chặt  nửa cái lưỡi,  thuận tay c.h.é.m luôn gân tay .
 
Ta lặng lẽ , bình thản  :
 
“Vợ chồng là một thể, vinh cùng hưởng, họa cùng chia. Nhìn hai  ,   sinh   là một đôi phế nhân trời sinh ?”
 
31
 
La Thần và Triệu Đoan Hoa  áp giải về ngoại ô kinh thành dưỡng thương. Đợi khi vết thương lành  sẽ tiếp tục hành trình lưu đày.
 
Mà đúng lúc  Vận Nương gõ trống Đăng Văn,  khi chịu ba mươi trượng, nàng dâng trạng tố cáo La tể tướng tham ô hối lộ, thao túng khoa cử.
 
Nàng trình  từng bằng chứng xác thực, chỉ đưa  một thỉnh cầu: mang theo con rời khỏi nhà họ La, sống như một thường dân bình thường.
 
Phụ hoàng  một  nữa nổi giận lôi đình, lập tức hạ lệnh điều tra  diện.
 
Một cơn địa chấn khác  xảy  trong quan trường.
 
Tin tức truyền đến vùng ngoại ô.
 
La Thần phát điên, đập đầu  tường đến mức đầu vỡ m.á.u tuôn, thịt nát xương tan.
 
Hắn  rên rỉ,  ú ớ khó : 
 
“Nam Bình…  sai … tha cho …   nên  lòng…   nên g.i.ế.c phò mã…”
 
Cai ngục   dám cả gan nhắc đến công chúa, vội vàng bịt miệng ,  ép  lên xe đưa đến vùng biên cương lạnh giá xa xôi.
 
Một tháng ,  La tể tướng  kết án c.h.é.m đầu.
 
Toàn bộ học trò cố cựu của ông  đều lo giữ , mong cắt đứt liên hệ càng nhanh càng .
 
Tướng phủ  tịch thu.
 
Phu nhân Tướng phủ ngày nào cao cao tại thượng, giờ cũng bước lên con đường lưu đày.
 
Chỉ khác một điều giữa bà và La Thần: Một   đày về Nam, một   đày về Bắc. Cả đời , chẳng còn gặp  .
 
Vận Nương bế con đến từ biệt .
 
Lúc ,  gương mặt nàng là nụ  chân thành, dịu dàng trêu đùa hài nhi trong lòng.
 
“Đa tạ công chúa  cứu mạng. Ân đức lớn lao, Vận Nương khắc ghi trong lòng. Có điều,  e rằng khó  cơ hội báo đáp. Chỉ  thể nguyện đời    , sống thật tử tế,  để công chúa mang tiếng .”
 
Nàng thản nhiên, thẳng thắn.
 
Ta nếu mãi là công chúa, thì chẳng cần nàng báo đáp.
 
Ta nếu đến lúc cần nàng cứu, e rằng cũng  lâm  bước đường cùng, mà nàng cũng chẳng cứu nổi.
 
Ta , đưa nàng một chiếc hộp nhỏ, bên trong là ngân phiếu, châu báu.
 
Ta :
 
“Đỗ Thập Nương  rương báu trăm món, thì Hà Vận Nương cũng nên  một cái. Mong từ nay về , ngươi sống theo ý ,  điều như ý.”
 
Mắt nàng ướt, bế con quỳ xuống  .
 
“Điện hạ,   mong cầu gì khác.”
 
“Cầm lấy . Mở tiệm thêu cũng cần vốn. Đứa nhỏ lớn lên cũng cần học chữ.”
 
Nàng nhận lấy hộp báu, tháo chiếc khóa trường mệnh  cổ con xuống.
 
“Điện hạ,  chẳng cầu gì ngoài việc   bình an khỏe mạnh, phúc thọ vô song. Ta sẽ vì  mà thắp hương cầu phúc ở Giang Nam.”
 
Ta gật đầu, tiễn nàng rời .
 
Một cố nhân nữa rời khỏi kinh thành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-23.html.]
Trên đường về phủ,  vòng sang nơi giam lỏng thái tử.
 
Thị vệ thấy , lập tức cung kính hành lễ.
 
Ta hỏi: “Thái tử gần đây thế nào?”
 
Thị vệ đáp: 
 
“Thái tử ngày nào cũng la hét, cầu xin công chúa đến cứu. Cũng từng xin bệ hạ khai ân. Điện hạ,     gặp ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Hiện giờ   lúc.
 
Lý Thừa Trạch lúc  vẫn còn mộng tưởng, vẫn  tuyệt vọng với phụ hoàng, vẫn cho rằng chỉ cần cúi đầu nhận , phụ hoàng sẽ tha cho .
 
  sẽ để  hiểu rõ,   hết đường cứu .
 
Đến khi  thật sự tuyệt vọng, khi cả thiên hạ  lưng, kẻ duy nhất  còn  thể bấu víu chính là .
 
Khi , mới là lúc   tay.
 
Ta : “Báo với thái tử điện hạ:  sẽ cố gắng nghĩ cách cứu . Mong  giữ gìn long thể, chớ để tuyệt vọng.”
 
“Vâng!” – Thị vệ cung kính đáp lời.
 
Ta vòng qua một khúc, đang định rời  thì  thấy   với  bên cạnh: 
 
“Nam Bình công chúa đúng là  .”
 
Ta  nhịn  bật .
 
Khen lầm .
 
Công chúa Nam Bình năm xưa  thể là  .
 
 nàng ,  c.h.ế.t từ lâu .
 
Còn  đang sống  đời , chỉ là một hồn ma báo thù, đội lốt công chúa mà thôi.
 
Ta đến mộ phần của Tạ Vô Dạng, đốt tiền giấy.
 
Tờ giấy bay lượn trong gió, mãi  chịu rơi xuống.
 
Ta  dậy, thì thầm:
 
“Chàng  chịu nhận là vì oán thù vẫn  trả xong ?” 
 
“Yên tâm , sắp . Mọi chuyện…  nhanh nữa thôi sẽ kết thúc.”
 
Ta gặp nhị hoàng tử Lý Thừa Niên tại một  lâu.
 
Hắn vui mừng rạng rỡ, khom  hành lễ với .
 
“Đa tạ hoàng tỷ chỉ điểm. Nếu   tỷ, e rằng  khó lòng sống sót mà trở về từ Phúc Châu.”
 
Hắn đưa tay ôm ngực, dường như vẫn còn sợ hãi trong lòng.
 
Trước khi  khởi hành  Phúc Châu,   sớm cảnh báo rằng chuyến   sẽ  bình yên,  chia quân  ba đường – một  đường thủy, một  đường bộ, và một đường cuối cùng là  cải trang vi hành.
 
Hắn khi  còn tưởng vi hành mới là nguy hiểm nhất, nào ngờ  một  suýt mất mạng vì ám sát, mới hiểu  rằng kẻ lộ mặt mới dễ c.h.ế.t nhất.
 
Ngay lập tức,  đổi sang áo quần thị vệ, lợi dụng hỗn loạn mà rời . Suốt dọc đường, nhờ  thương hội  danh nghĩa phủ công chúa trợ giúp, mới  thể thuận lợi đến  Phúc Châu.
 
Đường  hiểm trở thế nào, cũng  cần  thêm.
 
Hồng Trần Vô Định
Mà tên ngốc ,  đến Phúc Châu thì  buông lỏng cảnh giác, cả tin với  lạ, suýt chút nữa  bán  tiểu quan (nam kỹ).
 
Cũng may  của  nhanh nhạy, kịp thời cứu  thoát .
 
Lúc  cứu,  còn ngơ ngác hỏi: 
 
“Sao Phúc Châu  lắm kẻ chuộng nam sắc đến ?”
 
Trải qua Phúc Châu loạn lạc, bá tánh chỉ mong sống sót, còn quyền quý thì càng lúc càng biến thái.