Lý Thừa Ân kiên quyết phủ nhận.
 
 tên thủ lĩnh   như đinh đóng cột: 
 
“Cái vị phò mã gia mà Nam Bình công chúa nhặt về chẳng  là  Phúc Châu ? Kẻ khác  thể chối, nhưng  phận của một vị phò mã mà cũng dám chối ? Ta đây còn giữ cả ‘ngư phù’ do các  phát nữa!”
 
Lý Thừa Ân im bặt   nên lời.
 
Vừa rời khỏi kinh  đến năm mươi dặm,    tướng lĩnh dẹp loạn áp giải trở về.
 
Và   phụ hoàng   tuyệt vọng.
 
Người nổi giận quát lớn: 
 
“Tra!  Điều tra cho trẫm đến cùng! Trẫm  , bọn họ còn giấu trẫm bao nhiêu chuyện nữa!”
 
Thiên tử nhất nộ, xác phơi vạn dặm.
 
Dưới cơn lôi đình của phụ hoàng, những sự thật năm xưa mà  từng vắt óc vẫn  tra , nay từng chuyện, từng việc, bày rõ rành rành  mắt .
 
Đầu xuân năm , mùa mà lương thực cạn kiệt, dân Phúc Châu  sống nổi,  kẻ phản,   bỏ trốn.
 
 vẫn còn một nhóm  thật lòng vì dân vì nước, lặn lội từ Phúc Châu tới tận kinh thành dâng cáo trạng.
 
Họ  hơn trăm , chia  hơn chục tổ,  già trẻ gái trai đủ cả. Trên đường, trải qua bao  vây bắt truy sát.
 
Và cuối cùng,  duy nhất còn sống tới  kinh thành là Tạ Vô Dạng.
 
Tưởng  công lý gần trong gang tấc, chẳng ngờ ở ngoại ô kinh thành, thích khách vẫn ẩn nấp sẵn cho  một đòn chí mạng.
 
May ,  gặp  .
 
Sau khi tỉnh ,  mất trí nhớ.
 
Ta năm đó  tra   phận của , bởi lẽ mẫu hậu và thái tử  sớm xóa sạch  dấu tích  để .
 
Giờ  mới hiểu, những vụ ám sát tưởng chừng như nhằm  , thực chất là để g.i.ế.c Tạ Vô Dạng.
 
Mà   hề  .
 
Ta cũng , khi đó chìm trong sóng gió chốn kinh thành,  ngờ  tai họa là vì .
 
Cho nên, chuyến  chùa Vạn An năm   định  là một đường chết.
 
Mà kẻ  tay sát hại  chính là mẫu hậu, thái tử, Triệu Đoan Hoa và La Thần.
 
Bọn họ  sắp đặt cạm bẫy  từ lâu, chỉ đợi Tạ Vô Dạng một  rời phủ là  tay.
 
Còn   ngây ngô cho rằng: chỉ cần rời xa kinh thành, rời xa tranh đoạt, tai họa sẽ  tìm đến nữa...
 
Phụ hoàng triệu  tiến cung. Người  , ánh mắt chứa đầy bi thương.
 
Chúng  lặng lẽ dùng bữa,   quá nhiều lời.
 
Sau bữa ăn, phụ hoàng : 
 
“Những năm qua, con  chịu khổ . Yên tâm , phụ hoàng sẽ chọn cho con một vị phò mã thật . Lần  con thích ai, đều .”
 
Thích ai cũng  ?
 
Vậy thì để   c.h.ế.t sống ,   ?
 
Bởi vì    tình cảm đều  thể dễ dàng  thế…
 
Ta vẫn cung kính đáp lời:
 
“Tạ ơn phụ hoàng. Xin  cho nhi thần thời gian suy nghĩ thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-22.html.]
 
Phụ hoàng gật đầu,  đó  bận rộn với triều chính.
 
Hoàng hậu  phế. Thái tử  phế. Lý Thừa Ân cũng  phế. La Thần, Triệu Đoan Hoa  lưu đày.
 
Chỉ  , vị công chúa  vẫn là công chúa.
 
Không những   ảnh hưởng, mà còn  ban thưởng tám trăm thực ấp, trở thành công chúa   lượng thực ấp nhiều nhất từ  đến nay.
Hồng Trần Vô Định
 
Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa  áp giải lưu đày, bọn họ đeo gông mang xiềng,  từng bước một  đẩy  khỏi thành.
 
Toàn bộ  nhà họ La  ai dám  tiễn, sợ  liên lụy.
 
Ta  nơi cổng thành, lặng lẽ  hai  , trong lòng  đầu tiên cảm thấy mãn nguyện.
 
La Thần sắc mặt khó coi, cúi đầu thúc giục cai ngục mau chóng đưa  rời .
 
Cai ngục quát  im miệng,   giở trò chỉ huy bậy bạ.
 
Còn Triệu Đoan Hoa, ánh mắt nàng  b.ắ.n  từng tia oán độc như dao.
 
“Lý Nam Bình, ngươi thắng  thì ? Ngươi vẫn chỉ là quả phụ khắc phu! Trước khi chết, Tạ Vô Dạng còn gọi tên ngươi! Hắn c.h.ế.t thật thảm, thật…aaa…..”
 
Ta giơ tay, bóp chặt lấy hai má nàng , buộc nàng  há miệng.
 
Ta lạnh lùng  lệnh:
 
“Kéo lưỡi nàng  .”
 
Cung nữ của  bước lên, túm lấy lưỡi nàng,  một chút do dự dùng kéo cắt phăng .
 
Lưỡi  cắt đôi, chẻ  như lưỡi rắn.
 
Máu phun  như suối, Triệu Đoan Hoa đau đến phát điên, gào rú, giãy dụa,   run rẩy.
 
Ta buông nàng ,  nàng đau đớn quằn quại  đất, lòng  thêm phần thỏa mãn.
 
Ta ghé sát tai nàng, khẽ :
 
“Ngươi  vì    để ngươi c.h.ế.t ? Vì chỉ  sống, mới  thể chuộc tội. Còn nữa,    cho ngươi ,  cứu Vận Nương là , bạc mua chuộc lòng  cũng là  cho.”
 
“Ngươi và thái tử vì   quên  mà hôn ? Vì hương trong túi thơm của hai ngươi hợp  chính là một liều xuân dược…”
 
Nàng chỉ còn  thể ú a ú ớ, ánh mắt tràn đầy căm hận, hệt như  xé xác   ăn sống.
 
Còn  chỉ nhẹ nhàng nghiêng , cắt đứt gân tay nàng.
 
Từ nay về , nàng  thể ,  thể , ở chốn lưu đày chỉ  thể lặng lẽ mà chuộc tội.
 
Còn với La Thần,  chỉ  một câu:
 
“Vận Nương  Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai. Cuối cùng chỉ sinh  một hài nhi  chết.”
 
La Thần như phát điên.
 
“Không,  thể nào, Không thể nào! Đứa trẻ  giống , rõ ràng là con ! Ngươi đừng vui oan cho Vận Nương!”
 
Ta  nhạt:
 
“Trong Dục Anh Đường, chọn trong một trăm đứa bé thì chọn  một đứa giống ngươi  gì lạ? Còn nữa, đứa trẻ  thứ hai nàng  mang thai, vốn là giả. Ngươi tưởng  nỡ để nàng  vì ngươi mà mất con ư?
 
“Đó là m.á.u trữ sẵn trong bong bóng, chỉ đợi đến lúc ngươi và Triệu Đoan Hoa trở mặt, là sẽ tự vỡ  thôi.”
 
La Thần phát cuồng, như dã thú lao về phía , nhưng  thị vệ của  đá văng , co   như con tôm luộc, mồ hôi tuôn như mưa.
 
Ta khẽ .
 
“Cứ chậm rãi mà . Nếu  vội, ngươi  thể dừng chân ở ngoại ô mấy hôm,  thử xem trong kinh thành đang đồn gì.”