Phụ hoàng ngăn Hỉ công công  mời mẫu hậu, trong thần sắc mơ hồ, khàn giọng hỏi: 
 
“Thật sự là thái tử    chuyện  ?”
 
Hỉ công công  đáp  một lời.
 
Ngay lúc đó, thái tử tiến cống một món lễ vật.
 
Ấy là một pho tượng Phật cao ba trượng,  tạc ngay  vách núi. Phật tọa  đài sen cao, diện mạo mô phỏng dung nhan phụ hoàng, ánh mắt từ bi  xuống dòng sông cuộn chảy.
 
Một pho tượng như thế, tiêu tốn   bao nhiêu tiền bạc.
 
Thái tử kính cẩn : 
 
“Phụ hoàng gần đây bận rộn quốc sự, nhi thần vô cùng lo lắng, nên cho  dựng tượng Phật , mong phụ hoàng phúc thọ vĩnh cửu, giang sơn vững bền.”
 
Phụ hoàng bật  lạnh: 
 
“Phúc thọ vĩnh cửu? Giang sơn vững bền?”
 
“Vâng… đúng …”  – Thái tử nhận   điều  , do dự đáp lời.
 
Cuối cùng, phụ hoàng bùng nổ.
 
Người nắm lấy trấn xích ném thẳng   thái tử.
 
“Có một đứa nghiệt tử như ngươi, trẫm   thể phúc thọ vĩnh cửu? Sao  thể giữ vững giang sơn?”
 
Thái tử  giam lỏng.
 
Mẫu hậu  cấm túc trong cung.
 
Còn Triệu Đoan Hoa thì  giải đến Tông Nhân Phủ, tra hỏi kỹ càng về tình hình ở Phúc Châu.
 
Nàng chắc hẳn  đoán  cục diện  . Nếu khai là   gì, may  còn một đường sống. Nếu nhận  mà  báo chính là tự tìm đường chết.
 
Nàng cắn răng  khai, dù Tông Nhân Phủ dùng đến cực hình, cũng quyết  thừa nhận  từng  chuyện.
 
Ta đến Thiên Lao thăm nàng, vị quý nữ từng kiêu ngạo cao cao tại thượng, nay thê thảm chẳng khác chó nhà  tang.
 
Ta lặng lẽ thưởng thức dáng vẻ của nàng lúc .
 
Nàng cuối cùng cũng  giả vờ ngủ nữa, mở mắt   đầy oán độc.
 
“Ngươi đến xem  nhục nhã  ?”
 
“Phải đấy. Cứ tưởng  quận chúa là  thể   gì thì ? Đồ giả thì vẫn là giả,  cố mấy cũng  thể biến thành thật. Giờ thì rõ cả  chứ?”
Hồng Trần Vô Định
 
“Nếu   mẫu hậu ngươi sai khiến, cha     thể…” – Nàng giận dữ buột miệng, nhưng chợt nhận , liền vội ngậm miệng , trừng mắt  .
 
Ta bật :
 
“Cha  ngươi c.h.ế.t là đáng. Một tên tham quan, một mụ đàn bà cay độc, dựa  cái gì mà hưởng ân sủng của triều đình? Họ c.h.ế.t là do họ ác độc, chứ chẳng liên quan gì tới mẫu hậu  và thái tử ca ca.”
 
“Mẫu hậu  và thái tử ca ca  từng  rõ đám dơ bẩn các ngươi  gì  lưng.  lầm duy nhất của họ, là quá tin tưởng  một đám  thích độc ác, tưởng các ngươi thật lòng vì nước vì triều đình.”
 
“Triệu Đoan Hoa, các ngươi  sẽ  trả giá cho những gì  .  nể tình m.á.u mủ, đợi khi ngươi  khỏi ngục, thái tử ca ca sẽ đón ngươi  phủ, sống cho yên  nốt phần đời còn .”
 
Lúc , dường như nàng mới thật sự hiểu .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-21.html.]
Dù  cắn răng  khai, thái tử và mẫu hậu cũng tuyệt đối  buông tha cho nàng. Họ sẽ  để nàng tiếp tục sống vinh hoa phú quý như  nữa.
 
Sau khi  rời , nàng  lặng một hồi lâu.
 
Đến khi cửa ngục  mở , nàng bất giác rùng  một cái,  cao giọng:
 
“Ta  chuyện  ! Ta  gặp chủ thẩm! Cho  gặp chủ thẩm!”
 
Triệu Đoan Hoa rốt cuộc tung  đòn chí mạng với mẫu hậu và thái tử.
 
Thì  khi rời Phúc Châu về kinh, nàng  để  một con đường lui.
 
Nàng giao một tên gia nô trung thành cùng  bộ thư từ qua  giữa nàng, phụ , mẫu hậu và thái tử cất giấu tại một thôn nhỏ, cách kinh thành năm mươi dặm.
 
Mà thôn  trùng hợp   chính là thực ấp do triều đình ban cho .
 
Tên gia nô  vẫn sống an yên trong thôn.
 
Vì  đường đến kinh, Triệu Đoan Hoa từng dò hỏi,  rằng mẫu hậu  hai nam một nữ: thái tử khôn ngoan  lạc, tam hoàng tử hoạt bát phi phàm, còn trưởng công chúa nhân hậu ôn hòa, là  hiền đức nhất.
 
Nàng nghĩ, một   trăm họ ca ngợi như , hẳn   hạng  .
 
Cho nên, nàng  để tên gia nô  ở  thôn của .
 
Thế nhưng, khi đến kinh và thật sự  thấy , trong lòng nàng dâng lên cơn đố kỵ điên cuồng.
 
Ghen tị vì  quả thực nhân hậu ôn nhu như lời đồn, hiền lương chân thật,   phụ mẫu thương yêu,  trưởng che chở,   kính trọng,  cả một vị hôn phu xuất  hiển hách, dung mạo xuất chúng.
 
Còn nàng chỉ  một  thế bẩn thỉu nhơ nhớp.
 
Nàng cảm thấy, thế đạo  quá bất công.
 
Nếu nàng  thể  thế , chẳng  cũng  thể   tất cả hạnh phúc  ?
 
30
 
Lời khai của Triệu Đoan Hoa cùng những thư từ qua  như nhát đao bổ thẳng  lòng phụ hoàng.
 
Người buộc  đối diện với sự thật:  vợ mà  sủng ái suốt bao năm, cùng thái tử mà  kỳ vọng nhất hóa  đều mang một bộ mặt khác.
 
Họ tàn nhẫn, tham lam, coi tiền như mạng. Vì tư lợi mà chà đạp dân đen, coi cả một châu thành là tài sản riêng để tùy ý bóc lột.
 
Thiên hạ  thể giao  tay bọn họ ?
 
Họ  thể thương xót bách tính chăng?
 
Phụ hoàng do dự suốt ba ngày, cuối cùng cũng hạ chỉ phế truất thái tử, mẫu hậu  giam lỏng trong cung,   chỉ thì   bước  ngoài nửa bước.
 
Còn  và Lý Thừa Ân cũng  liên lụy.
 
Ta  cấm túc trong phủ công chúa.
 
Lý Thừa Ân thì  phong  vương, lập tức đuổi về phong địa, chỉ là một mảnh đất bé như lòng bàn tay,   chẳng xứng với  phận .
 
Hắn   lóc ai oán rời kinh,  đường  trùng hợp bắt gặp quân triều đình đang dẹp loạn thổ phỉ.
 
Khi những tên cướp   bắt,   thấy Lý Thừa Ân, lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha mạng.
 
Tên thủ lĩnh run rẩy : 
 
“Rõ ràng  đó  , chỉ cần chúng  chặn g.i.ế.c  đến từ Phúc Châu, thì cả sơn trại sẽ  bình yên. Giờ  triều đình  còn phái quân đến tiêu diệt?”