Mẫu hậu lập tức bỏ mặc nàng, xoay  tới bên :
 
“Thương thế con  lành,  đợi khỏe hẳn  hãy .”
 
Ánh mắt  lướt qua Triệu Đoan Hoa, khẽ ho mấy tiếng, yếu ớt :
 
“Mẫu hậu, con  .”
 
Mẫu hậu dường như  hiểu  điều gì, nỗi thương xót trong mắt dâng lên cuồn cuộn:
 
“Nam Bình…”
 
Ta khom  hành lễ, chậm rãi rời .
 
Triệu Đoan Hoa gọi  : 
 
“Tỷ tỷ, tỷ giận  ?  tình cảm là chuyện khó mà khống chế . Chỉ cần tỷ chịu tha thứ, bảo   gì  cũng bằng lòng.”
 
Ta dịu dàng : 
 
“Vậy  hãy hứa với  một chuyện, hãy sống hòa thuận với La Thần,  chứ? Đã   điều  mong ước, thì nên quý trọng. Ít nhất thì phu quân của  vẫn còn đó, còn phò mã của …    còn nữa .”
 
Ta che mặt rời .
 
Sau lưng, truyền đến tiếng mẫu hậu quát Triệu Đoan Hoa:
 
“Đủ ! La Thần chỉ là nạp thêm một , con  là chính thất nên độ lượng một chút. Nam nhân tam thê tứ  là lẽ thường tình, ngay cả bản cung cũng chẳng thể miễn, ngươi lấy tư cách gì mà đòi hỏi một đời một kiếp một đôi ?”
 
Hôm đó, là  đầu tiên Triệu Đoan Hoa  lóc rời khỏi Khôn Ninh Cung.
 
Ta , chuyện như   một thì ắt sẽ  hai,  hai  thì sẽ   điểm dừng.
 
Không rõ ai  bày kế cho Triệu Đoan Hoa, nàng đưa nữ tử tên Vận Nương  về Tướng phủ, giữ ngay  mí mắt, toan tính  thể dễ bề nắn bóp.
 
 nàng  sai .
 
Nữ tử tên Vận Nương   tiền.
 
Thế đạo ,  tiền thì quỷ thần cũng  nhún nhường.
 
Vận Nương ở hậu viện Tướng phủ sống vô cùng thảnh thơi. Chẳng bao lâu, nàng   nữa kéo La Thần lên giường.
 
Triệu Đoan Hoa  thẫn thờ suốt một đêm, vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy .
 
Nàng  hiểu, rõ ràng  phái  đuổi g.i.ế.c Vận Nương, tại  nàng   chết, còn bình an sinh hạ đứa nhỏ.
 
Nàng cũng  hiểu, Vận Nương vốn là nữ tử thanh lâu, cớ   giàu đến thế? Đến cả phu nhân Tướng phủ cũng    nịnh nọt nàng?
 
Khi mai sáp nở rộ,  và Vận Nương  đối diện trong thiền phòng chùa Vạn An.
 
Lục Ngạc tươi  đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.
 
Nàng chẳng chút do dự mà nhận lấy, mỉm  cảm tạ .
 
Ta hỏi nàng sống ở Tướng phủ thế nào, nàng khẽ  lạnh:
 
“Còn  chờ công chúa  đến cứu  một  nữa. Hiện giờ  chỉ dựa  hài tử để sống, để chịu đựng  thở hôi tanh của tên cặn bã .”
 
Năm xưa, Vận Nương là hoa khôi nơi thanh lâu.
 
Chuyện Lý Thừa Trạch cùng Triệu Đoan Hoa khiến La Thần giận dữ khó nguôi.
 
Hắn  thể trút giận lên Lý Thừa Trạch  là thái tử, cũng chẳng thể đối đầu với Triệu Đoan Hoa  là quận chúa, đành tìm kẻ yếu thế hơn để phát tiết.
 
Khi , Vận Nương còn là một thanh quan, chỉ bán nghệ  bán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-18.html.]
 
Sau khi  nàng cự tuyệt, La Thần nổi giận, cưỡng ép nàng.
 
Mụ tú bà thanh lâu   tiếng kêu cứu, nhưng sợ thế lực công tử Tướng phủ nên  dám  gì.
 
Sau đó,  ném cho nàng một xấp ngân phiếu, lạnh giọng:
 
“Một kỹ nữ hạ tiện cũng dám  giá ? Ta  ngươi chết, chỉ cần nhấc tay là xong.”
 
Từ  về , mỗi  La Thần và Triệu Đoan Hoa cãi ,  gánh hậu quả luôn là nàng.
 
Một nữ tử thanh lâu yếu đuối cô đơn, ở  đáy của cái thế đạo phân ba sáu chín hạng , chẳng ai   bênh vực.
 
Rồi La Thần sắp thành ,  bảo từ nay  thể tới nữa.
 
Nàng hận .
 
Rõ ràng nàng  thể sống đời thanh quan, dành dụm ngân lượng, đến tuổi xuân tàn thì chuộc , tìm nghề thêu thùa sống qua ngày.
 
Thế mà giờ đây,    phá,    bỏ, nếu  nhờ quyền thế của La Thần, nàng chỉ  thể tiếp khách, quanh quẩn giữa vô  nam nhân.
 
Hắn hủy hoại đời nàng,  mong nàng  oán hận ,  đang  mơ giữa ban ngày.
 
Lần cuối cùng, nàng  uống thuốc tránh thai, mang thai,  trốn khỏi thanh lâu, chắn  xe ngựa của Triệu Đoan Hoa, nghĩ rằng  thể xin một con đường sống.
 
Nào ngờ, Triệu Đoan Hoa còn độc ác hơn cả La Thần.
 
La Thần chỉ  đoạn tuyệt.
 
Còn Triệu Đoan Hoa  lấy mạng nàng.
 
Khi  của  tìm đến, nàng đang mang thai lớn,  ném  miếu hoang, mấy bà lão ăn mày ôm chặt lấy nàng, còn bản  họ thì  đám côn đồ đánh đến mặt mũi đầy máu…
 
Vận Nương  :
 
“Khi còn  thanh quan,  từng nghĩ  sẽ gặp  một vị ân khách tài mạo song , rước   khỏi nơi ô uế .   đợi mãi, chẳng ai tới. Họ khinh rẻ ,  thèm   xác , thật là mặt   thú, miệng  đạo lý, lòng  rác rưởi. Là nam nhân, học chút thi thư liền  thể bán  cho thiên tử. Còn ? Học vấn chẳng kém ai,  chỉ  thể lấy  hầu . Rõ ràng thi thơ của bọn họ dở đến đáng chửi,  vẫn  ráng sức nghĩ lời khen, khen đến mức buồn nôn, nực  , thế đạo    bất công với nữ tử đến thế?”
 
Phải . Thế đạo ,   bất công đến  với nữ tử?
 
Trên  nàng  thêm vài vết thương mới,  vết của La Thần, cũng  của Triệu Đoan Hoa.
 
Ta hỏi nàng, những ngày như thế, nàng còn chịu đựng  ?
 
Nàng ngẩng mặt :
 
“Tất nhiên là chịu . So với ân oán trong thanh lâu, trò đấu đá trong nội viện còn dễ hơn nhiều. Ta còn  sống,  kiếm cho con  một tiền đồ thật . Những gì La Thần nợ , nếu   đòi , thì con  nhất định  lấy .”
 
“Vậy thì ngươi chờ tin của .”
 
Hồng Trần Vô Định
Ta và nàng nhẹ nhàng vỗ tay, cùng  mỉm .
 
27
 
Đêm yến giao thừa.
 
Lý Thừa Trạch  , như   nhưng  thôi.
 
Ta cố ý rời yến tiệc,  ngoài chỗ vắng để dạo bước.
 
Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân cùng gọi  .
 
“Nam Bình…”
 
“Tỷ tỷ…”