Lý Thừa Trạch  dám g.i.ế.c . Tấn công  phủ công chúa còn  thể  là vì  hiếu với mẫu hậu, nhưng nếu thật sự g.i.ế.c , tàn bạo như thế,  coi luật pháp  gì, thì ngôi thái tử của  cũng đến hồi kết.
 
Hắn để  một câu độc địa,  dẫn  rời .
 
Lục Ngạc lúc  mới thả lỏng, vai run lên,  mà hỏi :
 
“Điện hạ,       đây…”
 
Ta chạm  vết m.á.u  lưng nàng, lòng đau như cắt.
 
“Ngươi thật sự cho rằng    do mẫu hậu sinh  ?”
 
Nàng  dám đáp.
 
Ta thở dài: 
 
“Ta    thể   do mẫu hậu sinh ?”
 
Cho dù  ,  cũng sẽ khiến nó trở thành sự thật.
 
25
 
Không bao lâu  trung thu, một tin càng tệ hại hơn  truyền tới.
 
Quản sự của trang viên ngoại thành do triều đình ban thưởng cho  vội vã đến báo,  rằng Lý Thừa Ân phái  đến thu tô, bảo rằng công chúa   còn là công chúa, đương nhiên  còn tư cách thu tô từ điền trang của triều đình nữa.
 
Hắn hỏi , rốt cuộc chuyện    thật .
 
Hắn sợ Lý Thừa Ân thu một lượt,    thu một lượt nữa, bọn họ   gánh nổi.
 
Ta : “Cứ theo lời bọn họ mà , đừng để xảy  xung đột,  sẽ tìm cách giải quyết.”
 
Quản sự tỏ vẻ khó xử: 
 
“  thu còn nhiều hơn . Chúng  vẫn  cày ruộng cho .”
 
Ta gật đầu. Lý Thừa Ân  hận , tất nhiên sẽ  đối đãi tử tế với đám điền hộ.
 
Ta sai Lục Ngạc mang một ít bạc tới cho .
 
“Cố gắng qua  năm nay, sang năm... muộn nhất là sang năm,  vẫn sẽ là chủ tử của các ngươi.”
 
Quản sự thở dài một tiếng, hành lễ thật sâu: 
 
“Điện hạ nhất định  trụ vững. Cả bọn nông hộ chúng  đều trông cậy  .”
 
Chớp mắt  đến đầu đông. Ngày tuyết rơi, phụ hoàng triệu   cung.
 
Chúng  cùng bước  con đường phủ tuyết trong ngự hoa viên.
 
Phụ hoàng : 
 
“Khi con còn nhỏ, phụ hoàng từng cùng con đắp  tuyết ở nơi . Khi đó, con chỉ nhỏ xíu thôi.”
 
Ta tiếp lời: 
 
“Con đắp năm  tuyết. Một là phụ hoàng, một là mẫu hậu, một là thái tử ca ca, một là   Thừa Ân, còn một là con. Con , nhà năm  chúng   mãi mãi ở bên .”
 
Phụ hoàng khi  cảm động, liền bắt đầu lạnh nhạt với Vạn quý phi.
 
Năm đó, Vạn quý phi hẳn  hận  thấu xương, mỗi  gặp đều  lời cay độc.
 
Sau đó,  trúng độc.
 
Lúc tỉnh , Vạn quý phi   đưa  lãnh cung.
 
Phụ hoàng : 
 
“Phụ hoàng vẫn luôn tin con là nữ nhi của trẫm.   vài việc…”
 
“Phụ hoàng,   xem,  tiếng động…”
 
Ta cắt ngang lời phụ hoàng. Ta hiểu,  chẳng qua   nên điều tra  thế của  cho rõ.
Hồng Trần Vô Định
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-17.html.]
 những lời  nếu để chính miệng   ,  lẽ ban đầu  sẽ cảm thấy áy náy, nhưng áy náy lâu , sẽ hóa thành gánh nặng. Mà gánh nặng đè lâu, thì yêu thương sẽ hóa thành chán ghét.
 
Cho nên, lời nghi kỵ , đừng để phụ hoàng thốt .
 
Ta : “Có  rơi xuống nước.”
 
Ta nhanh chóng chạy về phía hồ, vượt qua đám cung nữ thái giám, nhảy xuống nước  tiên, cứu  một tiểu cung nữ  rơi xuống hồ.
 
Khi  kéo  lên bờ, thì  kiệt sức.
 
 lúc ,  ngất lịm.
 
Tỉnh ,    trong tẩm điện ấm áp, giọng  của mẫu hậu truyền  tai.
 
“Sao  thể như thế? Sao   nó   dấu vết ? Không thể nào…”
 
“Nương nương, lão nô  rõ lắm. Dấu vết   kín,  ở gốc đùi,  để ý thì chẳng thấy. Có lẽ  nhớ nhầm .”
 
“Ta nhớ nhầm? Ta   thể nhớ nhầm? Trước khi chết, Vạn quý phi rõ ràng   với , ả tráo đổi hài tử của . Người mà  sinh là một nhi tử,  dấu vết hình trăng khuyết nơi gốc đùi. Ả  thành một nữ nhi! Ta sinh  là một nhi tử cơ mà!”
 
Tiếng mẫu hậu nghẹn ngào như xé tim gan.
 
“Vô lý!” Phụ hoàng quát lớn. 
 
“Ngươi   thể tin lời của một ả điên? Ả oán hận ngươi, chỉ mong ngươi  con phản mục, cố tình buông lời chọc giận ngươi. Vậy mà ngươi  tin, còn đối xử với Nam Bình như . Ngươi thật chẳng xứng  !”
 
Mẫu hậu khựng  một hồi lâu,  bật  tiếng nức nở.
 
Lúc đó, lòng  bình lặng, yên tâm thả   giấc ngủ.
 
 trời đông mà rơi xuống nước,  rốt cuộc vẫn  nhiễm phong hàn,   nóng rực, từng hồi   sờ trán ,   khăn lạnh giảm nhiệt cho .
 
Ta cảm nhận , nhưng hôn mê sâu,  mở mắt nổi.
 
Trong cơn mê man,  lựa lúc khẽ khàng  vài câu mê sảng:
 
“Mẫu hậu, Vạn quý phi mắng con là tiện nhân sinh , con mới đánh bà , đá bà , con  cố ý vô lễ …”
 
“Mẫu hậu, đau lắm… Vạn quý phi bóp con đau lắm…”
 
“Tạ Vô Dạng… A Dạng… Mẫu hậu hận con, con    bây giờ…”
 
Bên tai truyền đến tiếng nức nở của mẫu hậu. Bà trách mắng ngự y:
 
“Sao còn  hạ sốt? Một lũ vô dụng! Bổn cung giữ các ngươi  còn  ích gì?!”
 
Bà cuống .
 
Bà rốt cuộc cũng  dáng vẻ của một  .
 
Chỉ tiếc là  chẳng còn quan tâm nữa.
 
Sáng ngày hôm ,  mới mở mắt. Cả  vẫn mơ hồ như chìm trong mây khói.
 
Mẫu hậu vui mừng gọi tên , hai hàng lệ tuôn rơi.
 
“Nam Bình, con thế nào ?”
 
“Mẫu hậu, đây là mộng ? Mẫu hậu…”
 
Nước mắt  rơi lã chã. Mẫu hậu ôm   lòng,  nức nở.
 
26
 
Ta ở  Khôn Ninh Cung dưỡng thương.
 
Mẫu hậu quan tâm hỏi han từng chút một, còn Triệu Đoan Hoa mấy  tới, nhưng khó mà thu hút  ánh  của bà.
 
Một hôm, Triệu Đoan Hoa nước mắt ngắn dài đến.
 
“Di mẫu, La Thần lừa con. Nữ nhân tên Vận Nương   xuất hiện, còn bồng theo một đứa nhỏ. La Thần căn bản  từng đuổi nàng  .”
 
Nàng đang  một cách đầy hăng hái thì  từ  rèm bước , nhẹ giọng:
 
“Mẫu hậu, con  về phủ công chúa.”