Dù Lý Thừa Trạch đe dọa sẽ phá hủy hiệu thuốc của ông, ông vẫn chỉ cúi : 
 
“Thái tử cứ việc. Lão phu chỉ cầu Thái tử cả đời  bệnh, bình an vô sự.”
 
Một câu khiến Lý Thừa Trạch nghẹn lời.
 
Trên đời , lang băm thì đầy, thần y  khó tìm.
 
Ngay cả thái tử cũng  dám chắc  cả đời  bệnh.
 
Cuối cùng đành giận dữ bỏ .
 
Dương thần y đối với  như ,    thể để ông thất vọng?
 
Ta lập tức  một đơn kiện tố cáo Triệu Đoan Hoa và La Thần lên phủ Kinh Triệu Doãn.
 
La Thần  bắt  ngục. Còn Triệu Đoan Hoa chẳng ai dám động.
 
Vụ án  đẩy sang Đại Lý Tự,  tiếp tục đẩy sang Tông Nhân Phủ.
 
Không ai dám thụ lý.
 
   quan tâm.
 
Ta chỉ cần   đều : Triệu Đoan Hoa và La Thần b.ắ.n trọng thương phò mã công chúa, mưu sát  thành.
 
Hoàng hậu triệu   cung,  lấy cớ vì lo nghĩ mà sinh bệnh từ chối.
 
Tướng phủ mang lễ vật sang xin ,    mặt họ, phân phát tất cả cho  nghèo.
 
Ta còn  rõ: 
 
“Chỉ cần phò mã tỉnh , hôm nay Tướng phủ đưa bao nhiêu, phủ công chúa sẽ tặng bấy nhiêu!”
 
Từ đó,   cầu nguyện phò mã sớm bình phục.
 
Và cuối cùng,  nhận  thánh chỉ của phụ hoàng.
 
Trong ngự thư phòng, Triệu Đoan Hoa, Lý Thừa Trạch, La Thần đều  mặt.
 
Phụ hoàng  , trong mắt  còn nhu hòa, chỉ còn mỏi mệt.
 
Trong mắt ,   lẽ chỉ là một thứ phiền toái, là phiền toái của muôn vàn phiền toái.
 
Mà  cũng  mỏi mệt.
 
Ta  hiểu, vì   chỉ  sống bình yên, mà phiền phức cứ hết   đến  khác kéo tới?
 
Nếu   phản kháng, sẽ  chà đạp xuống bùn. Nếu  phản kháng,   xem là kẻ   gì.
 
Phụ hoàng hỏi , việc đến nước  ,   xử trí thế nào?
 
Ta quỳ xuống, giọng băng giá: 
 
“Giết  đền mạng, nợ tiền trả bạc. Thỉnh phụ hoàng xử lý công bằng.”
 
Lý Thừa Trạch lập tức :
 
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc  cần suy xét kỹ lưỡng. Đoan Hoa    cố ý, tội  đến chết. Hơn nữa, phò mã cũng  chắc  thể tỉnh . Xin phụ hoàng cân nhắc kỹ càng.”
 
Triệu Đoan Hoa  ròng: 
Hồng Trần Vô Định
 
“Con bằng lòng chết! Chỉ cầu… chỉ cầu tỷ tỷ đừng hận con! Con thật sự   phò mã ở đó… nếu  thể đổi mạng… con nguyện c.h.ế.t để trả.”
 
Phụ hoàng trầm ngâm, cuối cùng cũng hạ chỉ.
 
Triệu Đoan Hoa  giam lỏng ba tháng.
 
La Thần  đánh ba mươi roi.
 
Ta lòng nguội như tro. Triệu Đoan Hoa thắng . Thắng  .
 
Khi  rời , phụ hoàng  với , phụ mẫu Triệu Đoan Hoa c.h.ế.t vì giặc loạn,  công với triều đình, nên  thể g.i.ế.c nàng.
 
Ta cúi đầu, giọng khẽ như gió: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-15.html.]
 
“Phụ hoàng từng nghĩ , chính vì thế, nàng  mới dám b.ắ.n phò mã?”
 
Phụ hoàng trầm mặc hồi lâu:
 
“Nàng là vô tâm mà gây họa.”
 
Ta  lạnh,   , nước mắt rơi lã chã:
 
“Phụ hoàng  cho thần nữ trách mẫu hậu, trách thái tử, trách Lý Thừa Ân… Giờ ngay cả Triệu Đoan Hoa cũng  cho trách. Vậy thần nữ nên trách ai? Trách  vì  sinh  hoàng gia chăng?”
 
“Nam Bình!!”
 
“Thỉnh bệ hạ thứ tội. Nam Bình hôm nay vô lễ, Nam Bình  trách ai, chỉ trách bản  mệnh bạc,  gánh nổi hoàng ân rộng lớn.”
 
23
 
Từ đó về ,   từng bước chân  hoàng cung nữa.
 
Nửa tháng , Tạ Vô Dạng mới tỉnh .
 
Hắn     mộng một giấc thật dài, trong mộng quái dị chập chờn, hư thực khó phân.
 
Hắn còn , bản  chẳng  tự ý xâm nhập hoang địa, mà là   khác hạ dược  cho mê man   ném đến nơi ,  mới tỉnh táo đôi chút liền   khác b.ắ.n một mũi tên tới.
 
Ta nhẹ nhàng ôm lấy .
 
Trong lòng đan xen đủ thứ: hận ý, nhục nhã, bất lực.
 
Ta  thể báo thù  Tạ Vô Dạng nữa ,  chuyện  lắng xuống như bụi trần, nếu còn khơi , chỉ là    điều.
 
,  sẽ  một ngày…
 
Ta rời kinh thành, đưa Tạ Vô Dạng  ngoại ô kinh thành dưỡng thương tại trang viên.
 
Chúng  ở đó cho đến khi xuân về hoa nở,  thể Tạ Vô Dạng  bình phục hẳn,  cũng  ý  nhắc đến chuyện kinh thành nữa.
 
Cả hai chúng  đều ngầm hiểu mà giữ im lặng về nơi , sống như một đôi phú gia, cày cấy gieo trồng.
 
Ta học  cách phân biệt các loại ngũ cốc, cũng  rằng rau hẹ gieo  xuân  thể cắt một lứa  mọc một lứa,, kéo dài đến tận tháng Chín.
 
Gà đẻ trứng, vịt lội nước, ngỗng lớn đến mức  thể đánh thắng cả chó.
 
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chúng  chẳng hỏi han gì chuyện trong kinh, chỉ thỉnh thoảng   mái nhà uống rượu,  và Tạ Vô Dạng   hẹn mà cùng  về phía cấm cung.
 
Một hôm,  hỏi : 
 
"Nếu   quan, nắm quyền thế khuynh quốc khuynh thành, liệu  thể đòi  công đạo chăng?"
 
Ta nghĩ  lâu,  lắc đầu:
 "Chỉ cần  là phò mã của , thì vĩnh viễn sẽ chẳng  ngày quyền thế nghiêng trời . Phụ hoàng  cho phép, Thái tử cũng sẽ  cho phép. Chàng hối hận vì   phò mã của  chăng?"
 
Hắn trầm mặc một thoáng,  ôm chặt lấy : 
 
"Không . Ta  từng , vĩnh viễn  hối hận."
 
Chớp mắt  sang tháng Năm.
 
Hoa thược dược ở chùa Vạn An nở rộ thật .
 
Ta lười leo núi,  một  lên núi,  là  hái vài cành thược dược cho , tiện mang theo một phần cơm chay.
 
Thế    mãi  về.
 
Khi  tìm  , thì   là một thi thể.
 
Hắn  đ.â.m đến mấy chục nhát dao,   ném xuống vách núi,   gãy xương, ngũ tạng vỡ nát…
 
24
 
Tạ Vô Dạng  cha  , cô độc một  nơi thế gian. Ta tra xét  lâu mà vẫn chẳng thể tìm  lai lịch của .
 
Ta  báo tin cho  nhân bằng hữu của ,  chẳng  nên  với ai.
 
Chỉ đành tự tay khâu   thể rách nát của , đưa  về nơi an nghỉ.