Là những nét vẽ ngây ngô của trẻ nhỏ, những bức thư cảm ơn vụng về về lời lẽ, và lời tán thưởng từ các y sư, khiến nơi khiếm khuyết trong lòng  bỗng dưng trở nên đầy đủ, viên mãn.
 
Thì , bước  khỏi cái vũng lầy cung cấm,  còn   nhiều điều để .
 
Cảm thông với  nghèo, chăm sóc  già yếu, quan tâm đến dân sinh.
 
Ngoài khuê phòng nhỏ hẹp, còn  một thế gian rộng lớn hơn nhiều.
 
Là vị thiện chủ của ba nơi ,  thường dẫn Tạ Vô Dạng theo cùng mỗi  đến thăm.
 
Người ở đó  cầu quan cao lộc hậu, chỉ mong  áo mặc,  cơm ăn,  thuốc chữa,  chốn nương  khi về già,   bảo vệ khi còn thơ dại.
 
Giờ đây,  mới thật sự hiểu  những lời  trong sách:
 
"Người trị quốc lấy dân  gốc, lấy chính đạo  nền. Thiên hạ hòa thuận khi dân giàu, thiên hạ an lạc khi dân vui, thiên hạ hưng thịnh khi dân hướng thiện."
 
Dân  giàu, nước  mạnh?
 
Dân  vui, nước  yên?
 
Dân  ngay, nước  hưng thịnh?
 
Những lời từng thấy rối rắm mơ hồ , giờ đây  như bừng tỉnh tâm trí.
 
Suốt mấy ngày,   lộ trình cố định: sáng sớm xuất phát, tối muộn trở về. Mỗi ngày đều  qua ba nơi .
 
Cho nên, khi gặp thích khách  đường,   hề hoảng sợ.
 
Ngược , vô cùng bình tĩnh chỉ huy thị vệ phản kích.
 
Mà Tạ Vô Dạng thì lặng lẽ bắt  Lý Thừa Ân đang ẩn nấp theo dõi từ xa.
Hồng Trần Vô Định
 
Hắn hoảng loạn:
 
“Tiện nhân! Ngươi thả  !”
 
“Bốp!”
 
Ta  do dự mà giáng một cái tát nảy lửa.
 
“Ngươi dám đánh ?! Ngươi…!”
 
Ta  chỉ đánh , còn nhét   bao tải, lôi thẳng về kinh thành.
 
Suốt dọc đường,  công khai cho dân chúng : 
 
“Đây là thích khách bản cung bắt   đường về.”
 
Người  xôn xao, kẻ mắng,  chửi, ai cũng phẫn nộ vì thích khách dám ám hại công chúa.
 
Còn Lý Thừa Ân cắn răng   một lời, sợ lỡ miệng để lộ  phận.
 
Vào cung,  đến quỳ  cửa tẩm điện của phụ hoàng.
 
Ta nhẹ giọng :
 
“Phụ hoàng, nữ nhi  chọn  một vị phò mã như ý, khẩn cầu phụ hoàng ban hôn.”
 
Phụ hoàng  vẻ nhẹ nhõm,  :
 
“Ồ? Là công tử nhà ai?”
 
Ta nhẹ nhàng kéo Tạ Vô Dạng bên cạnh :
 
“Là  . Nữ nhi  chọn , xin phụ hoàng thành .”
 
Nét   mặt phụ hoàng dần tắt.
 
“Ngươi là trưởng công chúa, nữ nhi đầu tiên của trẫm. Sao  thể lấy một tên thị vệ  chồng?”
 
Ta ngẩn  một thoáng.
 
Giọng điệu của  đầy trang trọng, tựa như  là châu báu vô giá, nhưng bao năm qua, chính họ  vứt bỏ  như giẻ rách.
 
Ta  đến để tranh luận, cũng  để van xin.
 
Hôm nay  đến để đàm phán.
 
Ta khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cong-chua-chuyen-xua-lieu-con-ven-nguyen/chuong-12.html.]
 
“Trên đường hồi kinh, nữ nhi  thích khách ám sát. Nay   bắt , xin phụ hoàng  chủ.”
 
Ta vỗ tay,  hiệu  kéo mở bao tải.
 
Gương mặt Lý Thừa Ân hoảng loạn lộ   ánh mắt  .
 
Phụ hoàng  ,   , sắc mặt trầm hẳn xuống.
 
“Ngươi thật sự  ám sát Hoàng tỷ của  ?”
 
“Con… con  chỉ là  dạy dỗ một chút thôi…”
 
“Rầm!”
 
Trấn xích (thước ngọc) giáng mạnh xuống sàn, tiếng vang chấn động.
 
Lý Thừa Ân lập tức im bặt, run rẩy quỳ xuống.
 
Phụ hoàng khẽ thở dài một , thần sắc mỏi mệt, lòng như  nguội lạnh.
 
Có lẽ ngay cả  cũng chẳng còn tự tin rằng con cái   thể hòa thuận  nữa.
 
Người phất tay, ý bảo  lui .
 
Không lâu   liền nhận  thánh chỉ ban hôn, giữa Nam Bình công chúa và Tạ Vô Dạng.
 
Còn bên trong tẩm điện truyền  tiếng gào  như ma  quỷ gào của Lý Thừa Ân:
 
“Phụ hoàng! Con sai ! Con thật sự  sai ! Con  dám nữa …  dám nữa!”
 
19
 
Trên đường rời cung,  gặp mẫu hậu vội vã chạy đến.
 
Bà giơ tay tát  một cái nảy lửa, nước mắt lập tức tuôn , nóng hổi và vội vã.
 
Ta chợt   trả thù bà.
 
Ta khẽ ,  thẳng  bà:
 
“Hoàng hậu nương nương,    vì   bắt  Lý Thừa Ân ? Bởi vì  hiểu rõ tính , một khi  thả khỏi lệnh cấm,  nhất định sẽ tìm cơ hội  tay với . Đạo lý là,  ngàn ngày  kẻ trộm, chứ chẳng ai  thể phòng trộm ngàn ngày. Cho nên  cố ý  khỏi thành mỗi ngày, chỉ để câu mồi. Không ngờ  ngu đến mức thật sự mắc câu.”
 
“Làm  đây, hoàng hậu nương nương? Hắn chẳng học  chút nào sự khôn ngoan từ  cả.”
 
Mẫu hậu cắn răng, giọng run run: 
 
“Hắn dù  nên  cũng là   của ngươi. Ngươi   thể  tay tàn nhẫn như ?”
 
Ta  bà, giọng chậm rãi mà cay nghiệt: 
 
“Chính miệng   đấy, tỷ tỷ của  tên là Triệu Đoan Hoa. Người  thời gian, thì nên dạy dỗ  nhiều hơn, đừng cái gì cũng tin, cái gì cũng , cái gì cũng mù quáng theo đuôi, tự  lao   con cờ cho kẻ khác lợi dụng. Lỡ     là , thì   còn mạng để  nữa.”
 
Ta nhấc tay  một động tác cứa cổ,  xoay  rời .
 
Đi thật xa, thật xa, cho đến khi  còn  thấy tiếng gió thổi từ cung điện phía ,  mới lảo đảo suýt ngã.
 
Tạ Vô Dạng kịp thời đỡ lấy , siết chặt vai  trong lòng.
 
Hắn cúi đầu, cằm nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu , giọng trầm thấp như nước chảy:
 
“Điện hạ, nếu   , hãy cứ  .”
 
Ta  kìm  nữa.
 
Nước mắt lặng lẽ trào , thấm ướt vạt áo .
 
Ta  thắng.
 
Ta thắng sạch sẽ, thắng đến mức  ai  thể phản bác.
 
 trong sâu thẳm trái tim, một nỗi sợ hãi đang âm ỉ lớn dần.
 
Ta hiểu rõ rằng   thua.
 
Thua đến thảm hại.
 
Tình  phụ mẫu,   tỷ …
 
Cả đời ,  lẽ sẽ chẳng còn gì liên quan đến  nữa.