Hạnh Phúc Tìm Lại - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:40:43
Lượt xem: 0
Cho đến khi gần sáng, bất ngờ bên dưới bụng cô, từng cơn đau quặn thắt dâng lên khiến cho Nhung không thể chịu đựng nổi. Cô thở dốc, cả người đỗ đầy mồ hôi. Đưa tay yếu ớt khều lấy chồng. Cô nói hụt cả hơi
-Anh ơi em đau…
Nhung chỉ mới nói đến đó, thì bên dưới cô cảm nhận được bên trong mình Nhungg bựt ra một dòng m.á..u đỏ . Khi Nhung tỉnh lại, dưới bụng cô đau nhói, cả người không chút sức sống. Và người cô thấy mặt đầu tiên cũng chỉ là cha mẹ cô.
Cha cô ngồi bên bàn trầm mặt, còn mẹ cô thì xót xa. Nhung đờ đẫn đưa mắt nhìn cánh tay Nhungg truyền dịch của mình. Vô thức nước mắt cô rơi. Nhung oà khóc nức nở hỏi mẹ
-Mẹ ơi con của con sao rồi mẹ?
Mẹ cô sợ cô bị kích động rồi ảnh hưởng sức khỏe nên nhanh chóng bước đến ngồi cạnh con gái mình. Bà đưa tay kéo đầu cô vào lòng mình rồi nói lời an ủi
-Con đừng buồn, rồi đứa bé sẽ sớm quay lại thôi con.
Nghe đến đây tim Nhung như có ai cầm d.a.o đ.â.m mạnh. Cô đau đớn, nghẹn ngào không thở nổi vì đứa con bé nhỏ của cô đã mất đi một cách oan ức do vợ chồng cô gây ra.
Ngồi nhìn con gái đau đớn mà cả họ nhà chồng nó chẳng thấy mặt nào lén phén vào đây càng khiến cho cha của Nhung bừng lên sự giận dữ. Ông giữ im lặng vì đây là bệnh viện, nhưng trong thâm tâm ông nỗi đau âm ỉ vì thương con gái mình. Và càng sôi m.á.u hơn vì thằng rể vô tích sự. Giờ phút này ông chỉ ước, con rể ông mà bước vào ông sẽ nhào tới túm cổ nó mà đ.ấ.m vào mặt mấy đ.ấ.m để hả dạ vì dám bỏ rơi con ông trong lúc này. Thế nhưng ngồi cả ngày trời vẫn chẳng thấy thằng rể của mình ló mặt đến.
Tối đó mẹ Nhung ở viện còn cha Nhung thì về lo nhà cửa. Cũng may ông vừa ra khỏi viện thì Mạnh lửng thửng đi vào. Nhìn thấy vợ mình nằm đó, và chỉ có mỗi mẹ vợ, anh bước đến cúi thấp đầu
-Thưa mẹ con mới đến.
Mẹ Nhung xoay mặt nhìn con rể, vốn dĩ bà cũng bất mãn lắm nhưng rồi bà chỉ từ tốn gật đầu.
-Ừ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-9.html.]
-Dạ , vợ con sao rồi mẹ.
-Nó mới ngủ đó.
-Thôi mẹ về đi ạ. Đêm nay để con ở lại với Nhung.
Bà nghe vậy thì liền nhìn sang Nhung, thấy con gái vẫn nằm im quay mặt về Hòaờng. Cũng biết con mình chưa ngủ nhưng do nó không muốn nhìn thằng chồng nó nên mới vậy. Bất giác bà liền thở dài. Định bụng đêm nay ở lại, nhưng giờ chồng con gái mình đã vào. Cuối cùng bà liền gật đầu với Mạnh và nói
-Ừ thôi mẹ về. Con ở lại canh con Nhung giúp mẹ. Sức khỏe nó Nhungg không tốt đó.
-Dạ con hiểu rồi mẹ.
Nói xong mẹ Nhung đi về… lúc này Mạnh mới bước đến gần giường. Anh linh cảm vợ mình vẫn chưa ngủ lên lập tức lên tiếng
-Anh xin lỗi.
Nhung nằm đó, mệt mỏi không muốn xoay người lại. Cô hận anh, nhưng rồi nghĩ đến cũng một phần do có hơi men nên Mạnh mới không giữ được bình tĩnh. Cuối cùng vừa hận vừa không thể oán trách. Nhung chỉ im lặng không nói nữa lời.
Cả đêm đó Mạnh ngồi cạnh cô, với thái độ hối hận muộn màng và liên tục xin lỗi vợ vì anh đã hại con mình. Nhưng đáp lại với Mạnh là sự im lặng đến đáng sợ từ phía Nhung càng khiến cho anh thêm day dứt tột cùng.
…Được mấy ngày Nhung đã khỏe lại và bác sĩ cho cô được xuất viện. Mặc tình cho Mạnh xin lỗi nhưng Nhung vẫn nhất quyết đi theo mẹ về nhà. Vì cô không muốn đối diện với Mạnh trong lúc này, và cũng một phần trong lúc cô nằm viện, mẹ chồng cô chẳng một lần gọi hoặc vào viện với cô. Thế nên với sự đối xử thế này, cô cũng chẳng còn thiết tha để về bên đó.
Bà Sáu ngồi chễm chệ trên bàn làm việc, xung quanh là người dân quay quanh đứng đợi để nhờ bà làm giấy nhận trợ cấp hộ nghèo. Những gương mặt nhăn nheo rám nắng mệt mỏi vì chờ đợi dưới cái nắng gắt, thế nhưng bà Sáu lại vô cùng thản nhiên. Đống giấy tờ trên bàn, thế nhưng không chút tranh thủ mà cứ vô Hòa hí hoái bấm điện thoại liên tục để gọi nói chuyện phiếm với ai đó.
Bà con ngồi đợi bên ngoài nhìn cái thái độ của bà người ta không hài lòng chút nào, có người bực rồi chửi thề mấy tiếng sau đó vùng vằng đi về. Còn lại những người khác vì sợ không có phần của mình nên dù bất mãn vẫn cố nhịn nhục.