Hạnh Phúc Tìm Lại - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:42:40
Lượt xem: 0

Bà Sáu nghe xong chỉ biết nguýt dài rồi đá mắt sang bảo Mạnh xử lý.

Mạnh nghe nó khóc anh lại càng bực bội hơn, cả ngày xử lý chuyện công nhân bị tai nạn, ra cả khối tiền để lo thuốc thang cho họ. Nhungg điên cả đầu lại nghe trách móc anh càng điên tiết hơn nên sẵn giọng trả lời với nó

-Mày sống không nổi thì mày cứ c.h.ế.t đi, khóc khóc khóc suốt ngày chỉ biết khóc chứ chẳng ra được tích sự gì?

-Cậu....cậu....

Bà Sáu lại nói thêm vào

-Ai bảo mày ngủ với con tao rồi giờ mày than, ngu thì chet. Biết thân biết phận thì im họng ăn đi,ko thì đi xuống...

Nhung nãy giờ ngồi im lặng xem kịch, đến lúc mọi chuyện đẩy đến cao Trinho cô mới lên tiếng nói vào

-Nếu mà con Linh thấy con với anh Mạnh ngứa mắt thì hay là mai mẹ cho con với anh Mạnh đưa Trinh đi chơi một ngày nha mẹ.

Bà Sáu nghe thế liền hài lòng gật đầu

-Ừ vậy hai đứa đưa con Trinh đi chơi đi,ở nhà còn có con Lài và con Linh làm việc được rồi. Hai đứa đi chơi nhớ lo cho con bé cẩn thận là được nha hôn. Mà nè tý vào phòng mẹ cho tiền đi.

-Con cảm ơn mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-42.html.]

Nhung vui vẻ cảm ơn mẹ chồng một tiếng xong nhìn sang Mạnh nháy mắt,Mạnh thì không hiểu Nhung là Nhungg muốn đi đâu mà làm gì vì anh không nghe cô nói gì với anh trước nên cứ nhíu mày khó hiểu nhìn cô. Nhưng tuyệt nhiên anh vẫn không lên tiếng hỏi lại bất cứ câu nào vì Mạnh hiểu Nhung làm gì chắc cũng có lý do cả.

Chỉ có con Linh, khi nghe Nhung và Mạnh cùng đi chơi thì nó tức đến độ không giữ được bình tĩnh nữa. Mặt nó đen kịt tỏ ra ghanh ghét Nhung nên không nể nang gì cả, tự tiện lớn tiếng phản bác lại.

-Không được, hai người không được đi đâu cả. Anh Mạnh anh ở nhà cho em. Em Nhungg mang thai đó.

Vừa nói con Linh vừa đưa tay chụp lấy tay Mạnh liên tục lay mạnh. Mạnh thì không muốn làm cho Nhung hiểu lầm mình nên nhất quyết lạnh lùng gỡ tay con Linh ra

Bà Sáu thấy vậy lập tức đưa tay đập bàn cái rầm rồi lườm đôi mắt sang nó quét một tia chán ghét. Nó biết Mạnh đã không đứng về phía nó, bà Sáu lại không bên nó, mà nó thì lại không dám cãi bà nên cuối cùng đành xụ mặt lại ko nói ko rằng dậm chân hậm hực bỏ đi thẳng xuống nhà sau.

Vì con Linh gây chuyện nên bữa ăn cũng vì thế mà mất ngon. Dọn dẹp xong, tất cả về phòng ngủ. Nhung vẫn ngọt ngào chiều chuộng theo Mạnh nốt những ngày cuối cùng ở bên nhau để cho Mạnh cảm thấy vợ chồng anh vẫn hạnh phúc để rồi sau đó khi chia xa, anh có hận cô cô cũng cam lòng.

Sau khi nhìn Mạnh ngủ say, Nhung mới từ từ lật chăn ra khỏi người rồi bước thật nhẹ chân rời khỏi phòng…Nhìn lên đồng hồ đã qua 12 giờ thoáng rùng mình vì sợ, nhưng để biết được giác quan của mình có thật sự suy đoán chính xác hay không thì Nhung đành liều thử một lần cho biết.

Nhung lén lút mở cửa để không ai phát hiện ra rồi nhanh chân đi thật mau ra phía sau nhà, đi đến kho lúa tim cô đập thình thịch, cả người toát mồ hôi lạnh vì vừa đi mà cô vừa sợ mình sẽ bị phát hiện.

Kho lúa được xây rất rộng nhưng lúa chất cũng không phải ít nên Nhung sau một lúc tìm kiếm cô đành phải khiến chính bản thân mình thất vọng vì có lẽ Nhung đã đoán sai rồi, chẳng có một chút manh mối hay điều gì khác lạ cả, nơi này cũng chỉ là một kho lúa bình thường với một đống sổ sách mua bán của mẹ chồng cô mà thôi.

Nhung nản lòng, định quay trở lại phòng. Nhưng đúng lúc khi cô định bước ra thì đột nhiên Nhung lại nghe được tiếng bước chân ở phía ngoài, hình như là Nhungg có người đi tới thì phải…

Nhung hoảng hồn, sợ mình bị phát hiện nên lập tức cô đưa mắt nhìn quanh tìm chỗ trốn. Cũng may là có mấy chỗ để lúa thấp vừa vặn thích hợp để cô tránh mặt nên nhanh trí Nhung leo vào đó trốn luôn. Vừa hay Nhung trốn xong thì người đó cũng kịp lúc bước chân vào tới.

Loading...