Hạnh Phúc Tìm Lại - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:42:38
Lượt xem: 0
Nhung khá bất ngờ với hành động này của Trinh,động tác bước chân ngừng lại. Tim cô đập mạnh liên hồi khi từng cảm xúc khó tả Nhungg dâng Trinho trong lòng mình. Mạnh bên cạnh cũng sững người theo,ánh mắt anh nhìn chầm chầm con bé xong dang tay bế nó lên anh nhẹ giọng hỏi nó:
-Trinh nè ! Con vừa gọi ai là mẹ nói ba nghe đi Con!!
Con bé nghe anh hỏi thì nhe răng ra cười , đôi môi hồng chúm chím tô điểm cho gương mặt bầu bĩnh thêm dễ thương, ngón tay bé xíu chỉ về hướng Nhung gọi mẹ..mẹ lần nữa.
Nhung lần nữa lúng túng đến mức cứ đứng đực ra ko biết nói ra sao,tình huống này bất ngờ cô chưa chuẩn bị kịp mà, vì vốn dĩ con bé từ đầu đã bị mẹ chồng Nhung không cho tiếp xúc với cô và luôn nói những lời không tốt về cô cho con bé nghe nên tự dưng Trinh có hành động này Nhung không thể tin được.
Mạnh với cô nhìn nhau ngỡ ngàng đúng lúc trong nhà bà Sáu lúc này Nhungg bước ra.
Bà mỉm cười , nụ cười lúc này có vẻ rất thân thiện. Bà nói với Mạnh
-Không cần ngạc nhiên,là mẹ dạy nó đó, Nhung giờ cũng là vợ con rồi,cũng nên để con Trinh gọi mẹ cho quen,sau này lớn nó đi học cũng ko phải mặc cảm..
bà nhìn sang Nhung nói tiếp..
-Mẹ chỉ cần con từ nay về sau yêu thương con bé thật lòng là mẹ vui rồi,con đồng ý ko Nhung?
Nhung nghe mẹ chồng nói hết câu ,mắt cô hơi sũng nước,cô ko nghĩ có ngày bà chấp nhận cho bé Trinh ở gần cô,còn cho con bé gọi cô một tiếng mẹ thân thương thế này,cô vui,cô cảm động xém chút là ôm lấy bà luôn rồi...thế nhưng trái ngang thay ngày bà thay đổi cái nhìn với cô thì bà đâu biết Nhung lại Nhungg từng bước sẽ đưa bà vào vòng vây lao lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-41.html.]
Tâm trạng đầy hỗn loạn, nhưng không thể để bà phát hiện ra sự mưu tính của Nhung nên cô đành tiếp tục giả vờ vui vẻ trước mặt bà, cúi đầu cảm ơn bà đã chấp nhận cô và cho cô từ nay được yêu thương con bé.
Nhung quay sang Mạnh chìa tay ra bế lấy bé Trinh,con bé được cô bế nó vui,ôm chầm cô luôn,dù ko phải là con ruột của cô nhưng
với bé Trinh tình cảm cô dành cho nó đều là thật lòng.
Bên này bà Sáu , chị Lài và cả Mạnh, họ nhìn Nhung gần gũi với Trinh ai ai cũng xúc động đến rơm rớm nước mắt, và người vui nhất có lẽ chính là Mạnh. Từ ngày Loan đi, Anh luôn mong sẽ có người thay anh chăm lo cho con gái,giờ đây còn vui hơn khi anh nhìn thấy được tấm chân tình của Nhung dành cho hai cha con anh, và bé Trinh cũng đã hiểu chuyện mà chấp nhận gọi Nhung là mẹ.
...Loay hoay trời cũng bắt đầu sụp xuống núi, con Linh nó về từ khi nào Nhung cũng không để ý, chỉ đến khi xuống bếp chuẩn bị bữa tối Nhung mới thấy nó mà thôi. Nhưng cô vẫn tỏ ra rất bình thường và coi như mình chưa biết chuyện gì, cô phụ con Linh nấu cơm rồi dọn cơm lên bàn ăn, dù là những gì nó làm Nhung cảm thấy rất ghê sợ nhưng để không phải bứt dây động rừng thì cô đành phải chịu đựng cảnh hằng ngày đối diện với nó một thời gian nữa.
Con Linh do được bà Sáu chấp nhận nên hiển nhiên nó được lên ngồi ăn chung bàn với mọi người. Lúc ngồi bàn ăn Mạnh cứ gắp hết món này đến món khác cho vào chén của cô mà ko đếm xỉa gì đến con Linh cả tự nhiên nó bỗng buông đũa ngồi khóc rấm rứt..
Bà Sáu Nhungg ăn dở nhìn thấy thái độ của nó như thế bà khó chịu liền cau có quát lên tiếng lớn với
-Mày nhắm mà ăn được thì ăn còn ko thì cút xuống,nhà này chưa có ai chet đâu mà ngồi đó khóc. Hay mày muốn trù cho tao chet sớm.
Con Linh không nghĩ bà Sáu lại chửi nó nên không những nó không nín mà lại càng khóc to lên. Nó ấm ức nói trong tiếng nấc
-Bà ơi,bà đã chấp nhận con thì bà cũng phải thương con chứ ạ. Bà nhìn đi con ngồi đây nè mà anh Mạnh không coi con ra gì hết. Con Nhungg cực khổ mang thai cháu của bà thế mà anh Mạnh lại cứ quấn quýt với chị Nhung trước mặt như thế thì con hỏi bà làm sao con chịu được...chắc con ko sống nỗi nữa bà ơi...huhu…